Bức Thư Của Mẹ

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Khi tôi đang ngồi xổm nhặt quần áo trên cầu thang, bà cụ hàng xóm vừa hay trở về.

 

Nhìn thấy tôi, bà niềm nở chào hỏi: 

 

“Tiểu Lâm, đang dọn đồ à? Bà thấy mấy bộ quần áo này, rõ ràng Tiểu Mạnh vẫn còn mặc được mà, đừng có chiều nó quá như thế.”

 

Ngay cả người hàng xóm chỉ gặp hai, ba lần cũng biết tôi đã chiều chuộng Mạnh Hoài Chi đến mức nào.

 

Tiền thuê nhà là tôi trả, ra ngoài ăn uống cũng là tôi thanh toán, ngay cả quần áo anh ta mặc trên người cũng do tôi mua.

 

Chỉ cần anh ta làm nũng với tôi một chút, tôi lập tức từ bỏ nguyên tắc của mình.

 

Có lẽ vì từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, nên khi nắm bắt được một người, tôi liền dốc sức cưng chiều mà không cần biết đối phương có ý gì.

 

Cổ họng nghẹn lại, tôi đưa tay lau mặt, cố lấy lại bình tĩnh rồi mới trả lời bà cụ:

 

“Con biết rồi ạ, sau này con sẽ không thế nữa.”

 

Tôi đem tất cả đồ đạc ném vào thùng rác, sau đó lao người lên giường, ép bản thân nhắm mắt lại.

 

Đến khi mở mắt ra lần nữa, căn phòng đã chìm trong bóng tối. 

 

Tôi mò lấy điện thoại, gọi cho sư tỷ:

 

“Sư tỷ, em muốn chuyển vào ký túc xá của trường, còn chỗ trống không ạ?”

 

Nói chuyện xong, tôi lại nhắn tin cho chủ nhà:

 

“Tôi muốn trả phòng.”

 

Tôi vùi đầu vào gối, không thể kiềm chế mà lẩm bẩm:

 

“Không sao cả, cứ xem như Mạnh Hoài Chi chỉ là một giấc mơ.”

 

“Tôi vẫn là tôi, một cô gái bình thường tự thi đỗ vào phòng thí nghiệm.”

 

“Mẹ tôi đã sai rồi, tôi phải tránh xa nhà họ Lâm. Tôi không liên quan gì đến nhà họ Lâm, tôi không liên quan gì đến nhà họ Lâm.”

 

5

 

 “Tiểu Du, em về đúng lúc lắm, phòng thí nghiệm bận đến mức không thở nổi, chị và sư huynh em chỉ hận không thể dọn vào đây ở luôn rồi này.”

 

Đám cưới của Mạnh Hoài Chi và Lâm Thiếu Sở thực sự quá hoành tráng, đến mức chỉ cần là người trẻ biết lên mạng ở thành phố S đều có thể thấy được buổi hôn lễ xa hoa đó, huống hồ là sư tỷ và sư huynh, những người đã từng gặp Mạnh Hoài Chi.

 

Sư tỷ dẫn tôi vào một phòng ký túc xá, đưa chìa khóa cho tôi, lặng lẽ an ủi:

 

“Rốt cuộc em cũng trở về rồi, tối nay chúng ta nhất định phải uống một bữa ra trò để ăn mừng.”

 

Tôi nhận lấy chìa khóa, ngơ ngẩn gật đầu.

 

Vào phòng, tôi ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức nghĩ: Cửa sổ ở đây không có cây hợp hoan, trông trơ trụi quá.

 

Ngay sau đó, tôi vùi mặt vào hai bàn tay, mạnh mẽ xoa lên gương mặt mình, rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vội vã chạy đến phòng thí nghiệm.

 

“Mau lại đây, Tiểu Du, nhìn cái này xem, giúp một tay nào!”

 

“Cuối cùng em cũng trở lại rồi, bọn chị mới nhận thêm một dự án mới, bận đến không kịp thở.”

 

“Giờ thì có thể nhẹ nhõm một chút rồi.”

 

Nhìn những người khoác áo blouse trắng bận rộn ra vào xung quanh, tôi vứt ba lô xuống vị trí của mình.

 

Chỉ có nơi này mới khiến tôi cảm thấy an toàn, đây là phòng thí nghiệm mà tôi đã cố gắng từng bước một để vào được.

 

Đeo kính bảo hộ lên, tôi không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình lại nhớ đến Mạnh Hoài Chi.

 

Chuyện này xảy ra vào thứ Sáu tuần trước. 

 

Khi đó, Mạnh Hoài Chi nhất quyết đến đón tôi.

 

Lúc ấy, do một dữ liệu sai sót, toàn bộ thí nghiệm phải làm lại từ đầu. 

 

Anh ta đứng tựa vào cửa kính của phòng thí nghiệm chờ tôi, vừa nhìn lên, tôi liền thấy gương mặt nghiêng nghiêng của anh ta, tay cầm điện thoại, liên tục gõ chữ.

 

Đáng lẽ ngay lúc đó tôi phải nhận ra, tại sao khoảng thời gian đó anh ta không rời mắt khỏi điện thoại? 

 

Tại sao mỗi khi tôi ngước lên, luôn thấy anh ta sốt ruột nhắn tin?

 

Lúc ấy tôi nghĩ, có lẽ anh ta đã quen một người thú vị hơn, hoặc đơn giản là muốn phản bội tôi. 

 

Nhưng tôi không lo, cùng lắm thì chia tay, thứ không giữ được vốn dĩ chẳng thuộc về mình. 

 

Vì thế tôi chưa từng bận tâm đến việc kiểm tra điện thoại của anh ta.

 

Tư xưa đến giờ tôi là người cá cược được thì cũng chấp nhận thua được.

 

Nhưng tôi không ngờ, ngay từ đầu, mối quan hệ giữa tôi và Mạnh Hoài Chi đã là một cái bẫy. 

 

Mọi thứ vốn dĩ đã được tính toán sẵn.

 

Từ lần gặp đầu tiên đã là một màn lừa dối. 

 

Cậu trai mỉm cười dịu dàng trước mặt tôi thực chất chỉ là một ảo ảnh được dệt nên có chủ đích.

 

Bọn họ cứ thế chà đạp lên tấm chân tình của người khác. 

 

Tôi đáng lẽ phải sớm nhận ra, Lâm Thiếu Sở sao có thể dễ dàng bỏ qua cho tôi như vậy?

 

“Hoàn hồn đi, em cắm cả đầu nhỏ giọt vào trong ống nghiệm rồi kìa.”

 

Sư huynh vỗ nhẹ lên vai kéo tôi về thực tại.

 

“Em biết rồi, em biết rồi.”

 

Nhưng… bọn họ giỡn cợt tình cảm của người khác như thế, lẽ nào sẽ không bị quả báo sao?

 

6

 

“Uống đi, hôm nay không ai được rời đi cả!”

 

“Quả nhiên, vẫn phải nhờ Tiểu Du, đã hoàn thành hơn một nửa rồi, sáng mai có thể lười biếng một chút.”

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page