Bức Thư Của Mẹ

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Tôi cố gắng giữ vững biểu cảm, để bản thân trông thật đoan trang.

 

“Đừng vội, đi gì chứ? Hoài Chi chăm sóc em lâu như vậy, chẳng phải cũng nên chào hỏi nhau một tiếng sao?”

 

“Em gái út nhà anh cũng thật bướng bỉnh, nhất quyết muốn Hoài Chi chăm sóc em, em không hiểu lầm gì đấy chứ?”

 

Hiểu lầm?

 

Là hiểu lầm cái gì?

 

Là hiểu lầm rằng Mạnh Hoài Chi từng dính lấy tôi nói “anh yêu em” sao?

 

Hay là hiểu lầm chuyện anh ta từng làm nũng với tôi, bảo rằng anh ta chỉ thích một mình tôi?

 

Tất cả những điều này chẳng phải đều là một vở kịch mà mọi người đều tường tận hay sao?

 

Chỉ có tôi là con ngốc bị đùa giỡn đến xoay vòng vòng.

 

Bây giờ mọi chuyện đã vỡ lở, bọn họ còn có lòng đến quan tâm xem con ngốc này cảm thấy thế nào, đúng là rảnh rỗi đến lạ thường.

 

Tôi hít sâu, điều chỉnh cảm xúc, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhạt.

 

“Em không hiểu lầm gì cả.”

 

“Anh, nếu mọi người nói cho em biết Hoài Chi là người chị đặc biệt tìm đến để chăm sóc em, thì em đã đối xử với anh ta tốt hơn một chút rồi.”

 

“Ít nhất cũng không để anh ta phải chen chúc sống cùng em trong căn phòng trọ chật chội.”

 

Có lẽ anh cả không ngờ tôi lại có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy, anh ta thoáng ngây người.

 

Phía sau truyền đến giọng nói của Lâm Thiếu Sở:

 

“A Du, lại đây nào, chị và anh rể mời em một ly.”

 

Chị ta cầm ly rượu tiến về phía tôi, bà Lâm ở bên cạnh hờ hững liếc tôi một cái, sau đó quay mặt đi.

 

Lâm Thiếu Sở dừng bước trước mặt tôi, Mạnh Hoài Chi đứng cạnh chị ta, dịu dàng nhắc nhở:

 

“Uống ít thôi, lát nữa lại đau dạ dày.”

 

Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng cười nhạt.

 

Tốt, thật sự rất tốt.

 

Diễn xuất của mấy người đúng là đáng kinh ngạc.

 

Buổi sáng trước khi rời đi, còn bám lấy tôi đòi hôn, chưa đầy ba tiếng sau đã đổi vai, cẩn thận chăm sóc một người phụ nữ khác.

 

Thật đáng ghê tởm.

 

Tôi nâng ly rượu lên, cười nhạt:

 

“Chúc chị và anh rể trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

 

Lâm Thiếu Sở tươi cười cụng ly với tôi.

 

Tôi không thể ở lại thêm dù chỉ một giây, mà xoay người muốn rời đi.

 

Nhưng giọng nói của chị ta lại vang lên sau lưng:

 

“A Du, những con búp bê và đồng hồ em tặng Hoài Chi rẻ tiền quá, chị đã vứt hết rồi, em đừng giận chị nhé.”

 

Bước chân tôi khựng lại.

 

Nhớ tới lúc ở bên Mạnh Hoài Chi, anh ta rất coi trọng cảm giác nghi thức, bất kể ngày lễ lớn hay nhỏ đều làm nũng với tôi để đòi quà.

 

Tôi không có nhiều tiền, nên dùng tiền lương làm thêm để mua cho anh ta vài món quà nhỏ.

 

Khăn quàng cổ, hoa tươi, đồng hồ – từng món một đều được tôi tỉ mỉ lựa chọn, chỉ mong được thấy nét mặt vui vẻ của anh ta khi nhận quà.

 

Nhưng những món quà tôi tặng chưa bao giờ thấy xuất hiện đến ngày hôm sau.

 

Anh ta nói dối tôi rằng, những thứ tôi tặng tất nhiên phải được cất giữ cẩn thận.

 

Hóa ra, lý do là như vậy.

 

Người phụ nữ đó chẳng dạy tôi điều gì, nhưng tôi vẫn nhớ một câu mà bà ta từng nói khi còn đứng trên đỉnh vinh quang:

 

“Càng rơi vào đường cùng, càng phải tỏ ra có khí chất.”

 

Dù sau này chính bà ta cũng không làm được, nhưng tôi vẫn luôn ghi nhớ câu nói đó.

 

Lúc này, khi bị người ta đâm thẳng vào vết thương, tôi siết chặt lòng bàn tay mình, cố tỏ ra bình tĩnh:

 

“Chẳng phải thứ gì quan trọng, vứt thì vứt thôi.”

 

Nói xong, tôi không nhìn vẻ mặt của bọn họ, tôi khống chế đôi chân đang run rẩy, từng bước từng bước rời đi.

 

4

 

Tôi về nhà và bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của Mạnh Hoài Chi, từ những thứ lớn như ga giường, vỏ chăn mà anh ta đã chọn lúc trước, đến những món nhỏ như bàn chải đánh răng, nhẫn của anh ta. 

 

Gom góp lại, tôi thu dọn được khá nhiều, chia thành ba túi nhỏ định vứt đi.

 

Khu chung cư này có môi trường đẹp, trước cửa không thiếu vườn hoa và cây cối, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy những chùm hoa hợp hoan đang nở rực rỡ. 

 

Lúc trước khi đi xem nhà là vào mùa xuân, Mạnh Hoài Chi vừa nhìn thấy cây hợp hoan cao lớn trước cửa đã lập tức thích ngay.

 

Nhưng giá thuê nhà ở đây quá cao, tôi phải nhận thêm gấp đôi công việc bên ngoài mới miễn cưỡng gánh vác nổi, chưa kể còn phải thường xuyên đến phòng thí nghiệm. 

 

Cuối cùng, anh ta ôm tôi làm nũng, đôi mắt chớp chớp đầy vẻ đáng thương nên tôi đành chịu thua, gật đầu đồng ý.

 

Chung cư này không có thang máy, tôi kéo theo mấy túi đồ lớn nhỏ đi xuống cầu thang. 

 

Cây hợp hoan trước cửa đang nở rộ, từ xa nhìn lại trông như một đám kẹo bông màu hồng phấn.

 

Hôm nay trời nóng, lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, tay bị siết đến mức hằn đỏ vì mang theo quá nhiều đồ. 

 

Tôi cảm thấy có chút bực bội, ra sức kéo túi đồ, không ngờ một cái túi bị rách, đồ đạc bên trong rơi ào ào xuống cầu thang.

 

Tôi sững người, nhìn đống quần áo lăn xuống tầng dưới, chớp mắt một cái, không biết trong lòng có cảm giác gì, chỉ kéo theo cơ thể cứng ngắc quay lại tầng trên, tìm một chiếc túi nhựa dày hơn.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page