Chương 1:
17/02/2025
Chương 2:
17/02/2025
Chương 3:
17/02/2025
Chương 4:
17/02/2025
Chương 5:
17/02/2025
Chương 6:
17/02/2025
Chương 7:
17/02/2025
Chương 8:
17/02/2025
Chương 9:
17/02/2025
Chương 10:
17/02/2025
Chương 11:
17/02/2025
Chương 12:
17/02/2025
Chương 13:
17/02/2025
Chương 14:
17/02/2025
Nhưng khi nhìn đứa bé đưa bàn tay nhỏ xíu ra, đôi mắt còn chưa mở trọn vẹn, đột nhiên tôi lại cảm thấy… có thể tha thứ rồi.
Sư tỷ ở trung tâm chăm sóc sau sinh, tôi ở bên cạnh chăm sóc chị ấy.
Mỗi ngày đều nhìn đứa bé phun bong bóng sữa, nhìn nó chầm chậm mở mắt, rồi cười không ngừng.
Đến ngày tôi phải đi, sư tỷ nửa nằm trên giường, dặn dò:
“Bên ngoài mà có ai bắt nạt em thì quay về đây.”
Trước đây, người bắt nạt tôi là nhà họ Lâm.
Nhưng bây giờ, Lâm Thị đã suy tàn, Mạnh Hoài Chi vẫn theo sát bên Lâm Thiếu Sở, bị bà Lâm kiểm soát chặt chẽ.
Không còn ai có thể bắt nạt tôi nữa.
Nhưng sư tỷ vẫn sợ tôi bị ức hiếp.
Tôi khẽ gật đầu, rời khỏi phòng, nhưng lại quay trở lại.
Tôi nhẹ nhàng gõ hai cái lên đầu đứa bé đang ngủ say.
Bé con bị đánh thức, vừa mở mắt ra đã nhìn tôi, rồi nhe răng cười toe toét.
Sư tỷ nhìn tôi với vẻ nghi hoặc, tôi lại gõ nhẹ lên trán bé con hai lần nữa.
Con bé tưởng tôi đang đùa với nó, cười khanh khách không ngừng.
Thôi vậy, đợi đến khi con bé lớn, tôi sẽ tính món nợ này, dám hành hạ sư tỷ của tôi, dù là bé gái thì cũng không tha.
Tôi đã nghỉ hơn nửa năm.
Vừa bước ra khỏi sân bay, tôi liếc mắt một cái đã thấy Hạ Khả.
Cậu ta vội vàng chạy tới, kéo lấy vali của tôi.
Tôi bất giác cảm thấy đau đầu.
“Chúng ta không có kết quả đâu, bỏ đi, đừng như vậy nữa.”
Hạ Khả cúi đầu, tôi không nhìn rõ sắc mặt của cậu ta, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định:
“Em làm rất nhiều đồ ăn, có bánh quy nhỏ mà chị thích nữa, muốn ăn thử không?”
Tôi thích đồ ngọt.
Nhưng chưa từng nói với bất kỳ ai.
Kể cả sư tỷ và sư huynh cũng không biết.
Tay Hạ Khả siết chặt lấy vali, rõ ràng không hề bình tĩnh như bề ngoài.
Tôi nhìn cậu nhóc trước mặt, một cậu trai kém tôi năm, sáu tuổi, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên mặt, thích hay không thích, chẳng hề che giấu.
Tôi thở dài.
Thôi vậy, vẫn còn là trẻ con thôi.
“Đi nào, tôi muốn nếm thử.”
Hạ Khả đột nhiên ngẩng đầu, mắt cậu ta đỏ hoe nhưng nụ cười lại rạng rỡ.
Nụ cười ấy làm tôi thoáng chói mắt, trong đầu bất giác nhớ lại.
Ngày tôi đưa bức thư vốn được viết cho chồng tương lai của tôi cho sư tỷ, chị ấy chỉ khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
“Chị không đọc lá thư này đâu. Em sẽ có một cuộc sống mới.”
Hạ Khả chạy lên trước với vẻ phấn khích.
Tôi nghĩ…
Có lẽ đã đến lúc tôi thực sự bắt đầu một cuộc sống mới rồi.
[Ngoại truyện: Hạ Khả]
Tôi đã mặt dày theo đuổi vợ thành công.
Tôi còn đến gặp sư huynh sư tỷ của vợ.
Vợ rất yêu tôi.
Đêm đầu tiên ở nhà họ, tôi lén lút chạy ra ngoài mua bánh kem cho vợ.
Vừa bước ra khỏi tiệm bánh, tôi bị một người chặn lại.
anh ta trông rất đáng sợ, tóc dài rối bù, có vẻ đã lâu không cắt.
Vừa nhìn thấy tôi, anh ta ta liền chửi mắng:
“Mày có tư cách gì? Mày chỉ biết dựa dẫm vào Lâm Du, chuyện gì cũng để cô ấy gánh vác, mày có gì hơn tao chứ…”
Tôi hiểu rồi.
Anh ta đang ghen tị với tôi.
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi chính là dựa vào vợ! Anh có ghen tị thì cũng chẳng làm gì được!”
“Tôi chính là người luôn cần vợ giúp đỡ, tôi là kiểu người như vậy đấy!”
Người đối diện nghe tôi liên tục gọi “vợ” thì mặt liền sa sầm.
Tôi còn định khoe khoang thêm hai câu nữa, nhưng đột nhiên bị ai đó nắm lấy tay.
Vợ tôi thở nhẹ, trách móc:
“Sao gọi điện không nghe?”
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, hai cuộc gọi nhỡ.
Hỏng rồi, tôi chỉ lo khoe khoang mà quên mất luôn điện thoại.
Người đối diện thấy vợ tôi thì hơi sững sờ, rồi cất giọng gọi:
“Lâm Du…”
Vợ kéo tôi rời đi.
Thấy sắc mặt cô ấy không tốt, tôi khẽ siết tay vợ, cẩn thận hỏi:
“Anh ta là ai vậy?”
“Không quen.”
Nói xong, vợ lại bổ sung với vẻ mặt cứng rắn:
“Lần sau ra ngoài phải báo trước với em, không được không nghe điện thoại.”
Vợ lo lắng cho tôi.
Thật tốt quá!
Tôi nhân cơ hội đưa ra yêu cầu:
“Anh biết rồi, vậy anh có thể xem bức thư mà dì Mạnh để lại không?”
Đó là lá thư mà mẹ vợ để lại cho chồng tương lai của cô ấy.
Tôi cứ nghĩ cô ấy lại sẽ lảng tránh như mọi khi, nhưng lần này, cô ấy nắm chặt tay tôi, nhẹ giọng “Ừm”.
Vợ ra ngoài dỗ con gái nuôi.
Tôi ngồi cuộn tròn trong phòng ngủ, mở thư ra đọc.
Bức thư không quá dài, chỉ vỏn vẹn nửa tờ giấy.
“Chào cậu, tôi là mẹ của Tiểu Du. Nếu cậu có thể đọc được lá thư này, chứng tỏ rằng Tiểu Du đã chấp nhận cậu.”
“Hai người sẽ bên nhau suốt đời. Vậy tôi hỏi cậu một câu đơn giản: Cậu có biết Tiểu Du thích gì, ghét gì không?”
Đọc đến đây, tôi bất giác trả lời trong lòng:
Vợ tôi thích đồ ngọt, thích bánh bông lan mềm xốp, thích kem, thích dưa hấu.
Cô ấy cũng thích táo, chấp nhận xoài, nhưng vẫn thích táo hơn.
Cô ấy không thích hành lá, cũng không thích gừng, nhưng có thể ăn một ít.
Cô ấy ghét cà phê, chỉ cần nhấp một ngụm là nhăn mặt ngay.
Cô ấy cũng không thích ăn cá, vì lười gỡ xương.
Đọc đến đây, tôi không kìm được mà muốn khoe khoang với mẹ vợ một chút.
Tôi thích ăn cá, nhưng vợ tôi sẽ chiều chuộng mà ăn cá cùng tôi.
“Nếu ngay cả câu hỏi đơn giản này cậu cũng không thể trả lời, thì hãy xem như đây là lời khẩn cầu từ một người mẹ, xin cậu hãy từ từ rời xa Tiểu Du.”
“Nếu cậu trả lời được, cũng đừng vội vui mừng, vì điều này rất dễ quan sát và nhận ra.”
“Những điều tiếp theo đây, mong cậu hãy ghi nhớ thật kỹ.”
“Nếu một ngày nào đó, cậu không còn yêu con bé nữa, xin đừng che giấu.”
“Nếu sau khi kết hôn, cậu phát hiện con bé không giống như những gì cậu tưởng tượng, xin đừng che giấu.”
“Nếu cậu cảm thấy mệt mỏi khi nhìn thấy con bé bị những lo toan cuộc sống vùi lấp, xin đừng che giấu.”
“Nếu khi thấy cơ thể nó biến dạng sau mười tháng mang thai, cậu cảm thấy ghê tởm, xin đừng che giấu.”
“Nếu cậu thấy phiền khi nó mở miệng ra là nói về con cái, xin đừng che giấu.”
“Tôi tin rằng con gái tôi có thể chấp nhận sự thẳng thắn của cậu.”
“Nhưng con bé không chịu nổi sự lừa dối và phản bội hết lần này đến lần khác.”
“Đây là những lời từ một người mẹ đang cận kề cái ch*ết.”
“Nếu cậu không làm được, tôi sẽ trở thành không khí mà cậu hít thở, cơn gió mà cậu đón nhận, nước mà cậu uống, từng người mà cậu gặp, bám riết lấy cậu, cho đến tận khi cậu ch*ết đi cũng không thể thoát khỏi tôi.”
“Nếu bây giờ cậu thấy sợ hãi, hãy trả lại bức thư này cho con gái tôi, giải thích rõ ràng và rời đi.”
Tôi cầm lá thư, ngây người một lúc.
Bên ngoài, vợ gõ cửa:
“Ăn cơm thôi.”
Tôi lập tức lao đến, bám chặt lấy vợ, dụi đầu vào ngực cô ấy, nước mắt chảy dài.
“Vợ ơi, sau này chúng ta đừng có con được không?”
Vợ khẽ vỗ vai tôi, thở dài:
“Em mới vừa đồng ý ở bên anh, sao lại bắt đầu nói nhảm rồi?”
Nghĩ đến nội dung trong thư, tôi lại khóc không ngừng.
Vợ ghét bỏ lùi về sau một chút, tôi càng khóc dữ dội hơn.
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của vợ vang lên bên tai:
“… Được.”
– Hết –
You cannot copy content of this page
Bình luận