Bức Thư Của Mẹ

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

Lúc ngồi vào ghế trên máy bay, tôi bất giác trở nên mơ hồ, trong đầu vang lên một câu hỏi mà đáng lẽ tôi đã sớm hiểu rõ đáp án.

 

Tôi… có phải là chưa từng có một mái nhà không?

 

Từ nơi đã giam cầm tôi hơn mười năm đến một vùng đất mới, chỉ mất vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ, nhưng tôi đã mất cả hơn chục năm để chuẩn bị cho hai tiếng này.

 

Cuộc sống mới nhanh chóng đi vào quỹ đạo.

 

Khoảng cách không quá xa cũng không quá gần với những người xung quanh khiến tôi cảm thấy dễ chịu.

 

Chỉ có một thực tập sinh luôn thích quấn lấy tôi hỏi đủ thứ, tôi tham gia buổi tụ họp nào, cậu ta cũng cương quyết đi theo.

 

Lần này cũng vậy.

 

Rõ ràng tôi hơn cậu ta bảy, tám tuổi, vậy mà cậu ta lại cứ như một đứa trẻ, quản tôi đủ điều.

 

Buổi tiệc rượu này được tổ chức để chúc mừng một dự án hợp tác.

 

Bên A là một người phụ nữ khó tính, tôi đã cố ý chuẩn bị loại rượu thanh mai mà bà ấy thích.

 

Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt bà ta chăm chú dừng lại trên gương mặt tôi, sau đó nhặt lấy tấm danh thiếp tôi đã đặt sẵn trên bàn từ trước.

 

“Mạnh Du?”

 

Tôi rót rượu, đáp:

 

“Vâng.”

 

“Cô theo họ mẹ sao?”

 

Tay tôi hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn tiếp tục rót rượu, đáp:

 

“Vâng.”

 

Thực tập sinh đứng phía sau thấy bà ấy hỏi tôi nhiều như vậy, lập tức lao lên trước, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, giật lấy ly rượu trong tay tôi:

 

“Để tôi rót! Để tôi rót! Đừng làm khó cô ấy!”

 

Hành động tùy tiện như vậy trong một bữa tiệc ngoại giao khiến tôi có chút bực bội.

 

Nhưng người phụ nữ kia chỉ phất tay ra hiệu tôi ngồi xuống, sau đó cất giọng hỏi:

 

“Mạnh Du, mẹ cô là Mạnh Kiều sao?”

 

Tôi sững người.

 

Bà ta lại nói thẳng:

 

“Có muốn đi gặp mẹ cô không? Cô và bà ấy giống nhau như đúc.”

 

Thực tập sinh cũng dừng lại, nhìn tôi chằm chằm.

 

Ngón tay tôi siết chặt, bấu sâu vào lòng bàn tay.

 

Năm đó tôi mười tuổi, người phụ nữ ấy đã bỏ rơi tôi.

 

Nói không hận là giả.

 

Nhưng nhiều năm trôi qua, nỗi nhớ nhung về bà ấy đã dần lớn hơn cả thù hận.

 

Bà ấy là người thân duy nhất của tôi.

 

Tôi luôn không thể kiểm soát được suy nghĩ về bà ấy, muốn biết bà ấy sống thế nào.

 

Tôi tự nhủ với chính mình, biết đâu, năm đó bà ấy cũng có nỗi khổ riêng?

 

Biết đâu, bây giờ bà ấy cũng đang tìm tôi?

 

Biết đâu, tôi có thể có một mái nhà?

 

Tôi mím chặt môi, rồi khẽ nói:

 

“Vâng, tôi muốn gặp bà ấy một lần.”

 

Người phụ nữ đối diện nhìn tôi chăm chú, như thể đang nhìn xuyên qua tôi để tìm kiếm điều gì đó.

 

Nghe xong câu trả lời của tôi, bà ta sững lại trong giây lát, rồi nói:

 

“Mười giờ sáng mai, đợi tôi ở cổng. Tôi sẽ đưa cô đi gặp bà ấy.”

 

Ngày hôm sau, tôi đến sớm hơn một tiếng.

 

Tôi cố ý chọn một bộ đồ mới tinh, trang điểm nhẹ nhàng.

 

Trong một tiếng đồng hồ chờ đợi ấy, tim tôi đập liên hồi không ngừng.

 

Tôi nên mở lời thế nào đây?

 

“Chào mẹ, con là con gái của mẹ…”

 

Nghe có vẻ quá gượng gạo.

 

“Mẹ, dạo này mẹ thế nào…”

 

Lại có vẻ quá thân mật.

 

Tôi lo lắng đến mức chỉ biết đi tới đi lui không ngừng.

 

Người phụ nữ nhìn thấy dáng vẻ tôi, mỉm cười:

 

“Trông có vẻ sinh động hơn chút rồi đấy.”

 

Phía sau bà ấy là cậu thực tập sinh kia.

 

Cậu ta bỗng nhiên cất giọng ngây ngô:

 

“Mẹ, hay là thôi đi?”

 

Người phụ nữ liếc cậu ta một cái, ngay lập tức, cậu ta lủi nhanh đến bên cạnh tôi, nhét vào tay tôi một viên kẹo.

 

Bà ấy đứng lại trước mặt tôi, ánh mắt đầy bất lực nhìn con trai mình, rồi nói:

 

“Giới thiệu một chút, cháu có thể gọi tôi là dì Hạ. Tôi là bạn thân của mẹ cháu. Đây là con trai tôi, Hạ Khả.”

 

Hạ Khả nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, rồi lại nhét vào lòng bàn tay tôi thêm một viên kẹo nữa.

 

Dì Hạ nhìn tôi, lần nữa hỏi:

 

“Chắc chắn muốn đi không?”

 

Tôi gật đầu.

 

Lại một viên kẹo nữa bị nhét vào tay tôi.

 

Sau khi lên xe, hệ thống định vị báo thời gian di chuyển khoảng hai tiếng.

 

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật hai bên đường ngày càng hoang vu, lòng tôi dần trầm xuống.

 

Hạ Khả vẫn ríu rít nói không ngừng, còn dì Hạ thì cũng mặc kệ cậu ta.

 

Còn tôi thì thấy phiền đến mức không thể suy nghĩ quá nhiều về những điều có thể xảy ra khi gặp lại mẹ mình.

 

Xe dừng lại ở một nghĩa trang.

 

Tiếng nói líu ríu của Hạ Khả cũng lập tức dừng lại.

 

Tim tôi chìm xuống đáy vực.

 

Bộ quần áo mới mặc trên người bỗng nhiên trở thành một trò cười.

 

Dì Hạ không thay đổi sắc mặt, mở cửa xe bước xuống, rồi kéo tôi đi theo.

 

“Dì biết chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng dì muốn nói cho cháu biết sự thật.”

 

Nhìn thấy nghĩa trang, tôi đã đoán được điều gì đang chờ đợi mình.

 

Chân tê cứng, tôi lặng lẽ theo sau dì Hạ xuống xe, Hạ Khả cũng đi bên cạnh tôi.

 

Dì Hạ dẫn đường, từng bước một đi lên theo bậc thang.

 

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page