Bức Thư Của Mẹ

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Hiện tại, tình hình của tập đoàn Lâm thị chẳng khác nào một cánh cung đã giương hết mức, sắp gãy đến nơi. 

 

Các công ty mới không ngừng mọc lên, những doanh nghiệp từng hợp tác với Lâm thị đều đang cố tình kéo dài thời gian, rồi quay sang làm ăn với các công ty nhỏ hơn để thu được lợi nhuận lớn hơn.

 

Sư huynh vẫn giữ nguyên sắc mặt: 

 

“Tôi không rõ lắm, bà nói cụ thể về nội dung hợp tác đi, nếu phù hợp thì tôi sẽ ký.”

 

“Cụ thể về nội dung hợp tác” câu nói này quá mơ hồ.

 

Có thể chỉ nói sơ qua, hoặc cũng có thể đi sâu vào mọi vấn đề, từ quy trình hợp tác, công tác chuẩn bị, cho đến kế hoạch tài chính… tất cả những điều này, nếu thực sự bàn bạc, thì phải mất hàng giờ đồng hồ mới có thể xong.

 

Những chuyện như thế này bình thường đều có bộ phận chuyên trách xử lý, nhưng lần này, bà Lâm chỉ đưa theo mỗi Mạnh Hoài Chi.

 

Bà ta có vẻ hơi lúng túng, miễn cưỡng nói vài câu, nhưng bên cạnh, Lâm Thiếu Sở đã sa sầm mặt, chen vào:

 

“Để tôi nói tiếp.”

 

Sắc mặt sư huynh trầm xuống, giọng vẫn nhẹ nhàng:

 

“Tôi thấy bà Lâm nói cũng rất rõ ràng rồi mà.”

 

Lâm thị đã không còn như trước nữa, bây giờ họ đang cần chúng tôi.

 

Vậy mà bà Lâm cũng nhẫn nhịn, nghiêm túc bắt đầu trình bày.

 

Bà ta nói suốt gần một tiếng đồng hồ, chỉ đơn giản phác thảo sơ lược về định hướng hợp tác và kế hoạch ban đầu.

 

Sư huynh giơ tay xem đồng hồ, rồi dứt khoát ngắt lời bà ta:

 

“Xin lỗi, chúng tôi đã tìm được đối tác phù hợp hơn rồi. Cũng không còn sớm nữa, chúng tôi xin phép đi trước.”

 

Biểu cảm trên mặt bà Lâm cứng đờ, bà ta khoanh tay dựa vào ghế, lạnh nhạt nói:

 

“Lâm Du, xem ra cô cũng có tiền đồ rồi đấy.”

 

Sư huynh không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn tôi.

 

Bà Lâm hiểu rõ cuộc đàm phán này không thể tiếp tục nữa, cũng chẳng buồn che giấu thái độ.

 

Lâm Thiếu Sở châm chọc:

 

“Cô ta đúng là y hệt mẹ mình.”

 

Tôi hoàn toàn phớt lờ lời của chị ta, đứng dậy dưới ánh mắt của mọi người, nhìn thẳng vào bà Lâm:

 

“Tôi có thứ muốn trả lại bà.”

 

Bà ta nhíu mày:

 

“Gì cơ?”

 

Tôi bước đến gần, nhìn thẳng vào mặt bà Lâm, giơ tay lên, dứt khoát tát mạnh hai cái, một trái, một phải.

 

Ba năm trước, bà ta đã tát tôi hai cái.

 

Ba năm sau, cuối cùng tôi cũng trả lại.

 

Bà Lâm hoàn hồn, bắt đầu thét lên:

 

“Cô dám đánh tôi? Cô dám đánh tôi?”

 

Vừa nói, bà ta vừa giơ tay định túm lấy tóc tôi.

 

Tôi lập tức chặn cổ tay bà ta, mạnh mẽ đẩy bà ta ngã xuống đất.

 

“Đừng đến làm tôi buồn nôn nữa. Tôi đã không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Lâm từ lâu rồi. Cút càng xa càng tốt.”

 

Lên xe, sư huynh cười hớn hở nói với tôi:

 

“Nhìn vẻ mặt bọn họ kìa, ha ha ha. Còn lại cứ giao cho em lo liệu đi.”

 

Hốc mắt tôi hơi nóng lên, vô thức bấm nhẹ vào đầu ngón tay.

 

“Nếu sau này bọn họ không tìm đến gây chuyện với em, em cũng sẽ không chủ động động vào họ.”

 

Nghe vậy, sư huynh liếc nhìn tôi một cái rồi gật đầu:

 

“Ừm, tính cách em vốn dĩ là như thế, đừng để ai bắt nạt.”

 

Tôi im lặng nhìn về con đường phía trước.

 

Sư huynh vui vẻ nói bên tai tôi:

 

“Ngồi vững nhé, sư tỷ sắp nấu cơm xong rồi. Giờ anh phải đi chọn váy công chúa đây, em giúp anh chọn thử xem nào?”

 

14

 

Công ty của sư huynh và sư tỷ dần đi vào quỹ đạo ổn định, lương của tôi cũng được tăng lên liên tục. 

 

Họ muốn chia cổ phần cho tôi, nhưng tôi từ chối.

 

Lúc họ lập công ty, tôi không bỏ ra một xu nào, bây giờ, khi sư tỷ đang mang thai, tôi làm sao có mặt mũi để nhận một phần lợi nhuận từ công ty mà họ vất vả gầy dựng chứ?

 

“Vậy thì em thử tìm một công ty khác đi, công ty của bọn anh dù thế nào cũng chỉ phát triển đến mức này thôi. Anh không có tham vọng lớn, chỉ cần đủ lo cho sư tỷ là được rồi.”

 

Ngay hôm đó, tôi nộp đơn xin nghỉ việc, khiến sư tỷ bật cười nghiêng ngả.

 

“Em đúng là không thay đổi chút nào, chưa bao giờ quanh co lòng vòng.”

 

Chị ấy ngừng lại một chút, rồi đưa tay xoa bụng mình.

 

Bây giờ bụng chị ấy đã lớn hẳn, chân sưng phù, gương mặt cũng hơi tích nước.

 

Nhưng cả người lại toát lên vẻ dịu dàng và đầy tình mẫu tử.

 

Nhìn động tác vô thức vuốt bụng của chị ấy, tôi bất giác nghĩ…

 

Lúc mang thai tôi, mẹ tôi cũng đã từng mong chờ tôi ra đời như thế này sao?

 

“Nếu bên ngoài có ai bắt nạt em thì lập tức quay về đây ngay.”

 

Giọng sư tỷ kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

 

Tôi khẽ đáp:

 

“Vâng.”

 

Rất nhanh, tôi tìm được công việc mới, ở một thành phố hoàn toàn khác, nơi có không khí trong lành, bốn mùa hoa nở, cũng là quê hương trong lời mẹ tôi kể.

 

Ngày tôi rời đi, trời vẫn mưa.

 

Sư huynh và sư tỷ đến tiễn tôi.

 

Tôi vẫy tay, ra hiệu họ về trước.

 

Nhưng sư tỷ vẫn cố chấp đứng nhìn theo cho đến khi tôi bước vào cửa kiểm tra an ninh.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page