Bức Thư Của Mẹ

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

Không ai quan tâm, không ai đoái hoài, cũng không ai thông báo.

 

Đến khi anh ta chạy đến vào buổi tối, thi thể đã bị hỏa táng.

 

Anh ta thậm chí còn không kịp nhìn mặt mẹ mình lần cuối.

 

Người kể chuyện đó cho tôi khi ấy đầy vẻ hóng hớt, ánh mắt không ngừng dò xét, mong tìm ra một biểu cảm nào đó trên gương mặt tôi.

 

Nhưng, chuyện của anh ta thì liên quan gì đến tôi chứ?

 

13

 

Những đề tài nghiên cứu lớn nhỏ, vô số bảng dữ liệu, những cuộc họp thảo luận không ngừng nghỉ, cùng những sai số thí nghiệm tưởng như chẳng bao giờ biến mất, đó chính là ba năm của tôi.

 

Ba năm bận rộn đến mức đôi khi còn thấy hoang mang, nhưng chưa bao giờ cảm thấy lạc lối.

 

Tôi đứng ở vị trí quen thuộc, thu dọn đồ đạc, chợt nhớ đến những ngày bận rộn nhất, đi ăn cũng vô thức nói: 

 

“Cho tôi một ống nuôi cấy…”

 

Lúc đó, tôi cứ ngỡ mình vẫn là cô sinh viên năm nhất mới chân ướt chân ráo bước vào phòng thí nghiệm.

 

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, tôi đứng lặng một lúc, nhìn lại nơi này lần cuối.

 

Những chai lọ vẫn được đặt ngay ngắn ở vị trí của chúng, còn chỗ ngồi của chúng tôi đã có những gương mặt mới thay thế.

 

Mọi thứ dường như không thay đổi, nhưng cũng lại như đã thay đổi tất cả.

 

Học đệ mà tôi hướng dẫn thấy tôi, nheo mắt cười chào hỏi:

 

“Sư tỷ, lại làm ch*ết cây rồi.”

 

Tôi bật cười, an ủi cậu ta:

 

“Không sao, lát nữa em sẽ tìm thấy một cây y hệt trong một chai nước khoáng bị lãng quên đâu đó.”

 

Sư tỷ đi đến, vỗ nhẹ lên vai tôi, bàn tay vô thức đặt lên bụng mình.

 

Nhìn thấy sư huynh đứng đợi ngoài cửa, tôi trêu chọc:

 

“Dính nhau thế sao?”

 

Sư tỷ lườm tôi một cái, cười trách móc:

 

“Em cũng nên tìm một người đi thôi.”

 

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng chị ấy, nơi vẫn còn phẳng lì, khó mà tưởng tượng được rằng một sinh mệnh nhỏ bé đang dần hình thành ở đó.

 

Tôi nhanh chóng đổi chủ đề:

 

“Chị nghĩ sẽ là con trai hay con gái?”

 

Quả nhiên, sư tỷ bị cuốn theo câu chuyện:

 

“Trai hay gái cũng được, nhưng chị mong là con gái, mỗi ngày đều có thể diện đồ thật xinh đẹp cho con bé, chẳng phải rất tuyệt sao?”

 

Tôi nhớ đến những gì sư tỷ từng kể.

 

Chị ấy sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, hồi nhỏ quần áo toàn là đồ cũ của em trai.

 

Điều mà chị ấy từng ngưỡng mộ nhất, chính là những chiếc váy công chúa của những bé gái khác.

 

Khi nói những lời này, ánh mắt chị ấy ánh lên vẻ ươn ướt.

 

Tôi kéo tay sư tỷ, rời khỏi phòng thí nghiệm.

 

“Con gái thì tốt rồi, đến lúc đó em sẽ tặng chị bộ đồ đôi mẹ con, hai mẹ con cùng mặc váy công chúa nhé.”

 

Ra đến cửa, sư huynh tự nhiên đỡ lấy sư tỷ, rồi nhìn tôi hỏi:

 

“Chúng tôi sắp về nước rồi, em có muốn về không?”

 

Họ lo lắng nhìn tôi, còn tôi chỉ khẽ cong môi, mỉm cười đáp:

 

“Đương nhiên là về chứ.”

 

Tôi nhớ rất rõ ngày tôi rời đi, trời mưa.

 

Ngày tôi trở về, cũng vẫn là một cơn mưa như vậy.

 

Những hạt mưa lạnh ẩm bám vào người, len lỏi qua từng lớp áo.

 

Sư huynh và sư tỷ đều là người địa phương. 

 

Những năm qua, sư huynh dùng tiền tiết kiệm của mình để lập một công ty nhỏ, hiện đang trong giai đoạn phát triển mạnh.

 

Tôi đã bỏ qua vô số lời mời từ các tập đoàn lớn.

 

Họ đi đâu, tôi đi đó.

 

Tôi cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại người nhà họ Lâm nữa, nhưng không ngờ, mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến vậy.

 

Về nước được đúng một tuần, sư tỷ giao cho tôi và sư huynh đi đàm phán một dự án.

 

Khi đến nơi, tôi mới phát hiện ngồi đối diện mình chính là bà Lâm và Lâm Thiếu Sở.

 

Bà Lâm vừa nhìn thấy tôi thì khựng lại trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười đúng mực, bước tới bắt tay với sư huynh, giọng điệu đầy tâng bốc:

 

“Đây là học trò của giáo sư Trương nhỉ? Chính giáo sư Trương đã giới thiệu chúng ta gặp mặt.”

 

Sau đó, bà ta mới như thể vừa nhận ra sự hiện diện của tôi, giả vờ kinh ngạc:

 

“Ồ? Tiểu Du cũng về nước rồi sao?”

 

Lâm Thiếu Sở đứng một bên, khẽ nhướng cằm, dáng vẻ vẫn cao ngạo như trước.

 

Sư huynh chẳng buồn để ý đến bà ta, anh ấy kéo tôi ngồi xuống, rồi nghiêng người lại gần, thấp giọng nói:

 

“Thầy bảo anh dẫn em đến đây, để tìm lại công bằng.”

 

Nói xong, anh ấy còn tinh nghịch nháy mắt với tôi.

 

Sau đó, anh tựa người vào ghế, ngẩng cằm lên, lạnh nhạt chỉ tay về phía bà Lâm:

 

“Vậy bà nói từ nội dung hợp tác trước đi.”

 

Bị đối xử bằng thái độ như vậy, thế mà bà ta vẫn cố nhịn, trên mặt còn lộ ra vẻ nghi hoặc:

 

“Nhưng… giáo sư Trương nói rằng chúng tôi có thể trực tiếp ký hợp đồng mà?”

 

Nhà họ Lâm là một gia tộc từng phát triển nhờ một loại dược phẩm, đến giờ vẫn không có bất kỳ đột phá nào.

 

Ngay từ ba năm trước, họ đã biết mình sắp đến đường cùng.

 

Nếu không, họ đã chẳng ra giá cao để mời thầy hướng dẫn của tôi về làm việc.

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page