Bức Thư Của Mẹ

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Chị gái mời tôi đến dự đám cưới của chị ấy, nhưng tôi lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. 

 

Buổi sáng, trước khi rời nhà, anh ta còn đặt một nụ hôn lên môi tôi.

 

Giờ đây, tôi lại phải chứng kiến cảnh họ cùng nhau thề nguyện, trao nhẫn cưới.

 

Chị gái khoác tay anh ta, tao nhã nhắc nhở tôi:

 

“Trước đây chị cố ý nhờ Hoài Chi chăm sóc em, nhưng bây giờ thì… A Du, đã đến lúc em nên tìm một người bạn trai rồi.”

 

Tôi nhìn Mạnh Hoài Chi, anh ta chỉ mỉm cười nhạt nhẽo nhìn chị gái tôi, không một lời giải thích. 

 

Không sao cả, tôi không cần nữa.

 

Cho dù sau này, anh ta có đứng ngoài cửa căn phòng trọ của tôi mà gọi từng tiếng “Bảo Bối” thì tôi cũng không cần nữa.

 

Lúc rời khỏi nhà, Mạnh Hoài Chi vẫn còn đặt một nụ hôn nhẹ lên má tôi.

 

Giống như thường ngày, anh ta dặn dò:

“Cơm anh để trong tủ lạnh, dậy nhớ hâm nóng lại ăn nhé.”

 

Đôi mắt phượng dài với một nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt.

 

Vậy nên, khi nhìn thấy gương mặt ấy trong đám cưới, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là tức giận, mà là ngẩn người.

 

Khi MC đọc lời tuyên thệ, Mạnh Hoài Chi chăm chú nhìn chị gái tôi, chỉ để lại cho tôi một bên mặt.

 

Không biết bao nhiêu lần anh ta thất hẹn với tôi vì bận việc, khiến tôi giận dỗi, anh ta đều làm nũng bám lấy tôi.

 

“Để em hôn vào nốt ruồi nơi đuôi mắt anh nhé, đừng giận nữa, anh biết em thích mà.”

 

Tôi không nhận nhầm đâu, nhưng tại sao lại là Mạnh Hoài Chi?

 

Từ khi được đón về nhà họ Lâm, tôi rất ít khi xuất hiện trước công chúng, chưa từng nói mình là người nhà họ Lâm, cũng chưa từng tham vọng thứ không thuộc về mình.

 

Xuất thân của tôi không phải do tôi lựa chọn, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để tránh xa nhà họ Lâm.

 

Thế nhưng, tại sao bạn trai của tôi lại có quan hệ với chị gái tôi?

 

Anh cả đột nhiên giữ chặt cổ tay tôi, trong khi MC đang hỏi Mạnh Hoài Chi:

 

“Anh có đồng ý cưới tiểu thư Lâm Thiếu Sở làm vợ, dù cho cô ấy có…”

 

Cùng lúc đó, bên tai tôi vang lên giọng nói của anh cả:

 

“Quên nói với em, Hoài Chi và em gái út là thanh mai trúc mã, từ nhỏ con bé đã được chúng ta chiều hư, muốn gì làm nấy.”

 

“Anh thay con bé nói lời xin lỗi em.”

 

Nhưng “em gái út” trong miệng anh cả không phải tôi, mà là cô dâu của Mạnh Hoài Chi – Lâm Thiếu Sở, tiểu thư thanh tao của nhà họ Lâm.

 

Anh cả luôn tùy hứng, nhưng khi nói những lời này lại khách sáo như vậy, không phải vì tôn trọng, mà vì chán ghét.

 

Tôi cố tình phớt lờ lời của anh cả, chỉ chăm chăm nhìn vào Mạnh Hoài Chi.

 

Anh ta thậm chí không dành cho tôi dù chỉ một ánh mắt thoáng qua, ánh mắt dịu dàng ấy chỉ hướng về phía chị gái tôi, giọng nói kiên định vang lên:

 

“Tôi đồng ý.”

 

Câu nói ấy tôi không thể bỏ qua, lồng ngực nhói đau từng chút một, nước mắt bất giác rơi xuống.

 

Bàn tay nắm lấy cổ tay tôi lúc này buông ra, trong tầm mắt tôi, anh cả đang thong thả dùng khăn giấy lau tay.

 

Giọng nói trào phúng của anh ta rơi xuống bên tai tôi, nhẹ bẫng nhưng đầy khinh miệt:

 

“Lâm Du, cô đúng là si tâm vọng tưởng.”

 

2

 

“Thiếu Sở, lại đây nào, để anh xem hôm nay em gái anh xinh đẹp thế nào.”

 

Lâm Thiếu Sở xách váy, chạy chầm chậm tới, Mạnh Hoài Chi cẩn thận bảo vệ chị ta ở phía sau.

 

“Anh, đẹp không? Hoài Chi đã chọn suốt mấy tháng liền đấy.”

 

Đuôi mắt Lâm Thiếu Sở lấp lánh vài điểm sáng, khi chị ta di chuyển, ánh sáng từ váy phản chiếu càng trở nên rực rỡ.

 

Quả thực rất đẹp.

 

Anh cả lại lấy dáng vẻ lười nhác thường ngày, nhếch môi nói:

 

“Em gái anh đương nhiên là đẹp rồi, dù không mặc bộ mà Hoài Chi chọn thì cũng vẫn đẹp.”

 

Giọng điệu anh ta rất tự nhiên, nói xong thì mỉm cười dịu dàng nhìn Lâm Thiếu Sở và Mạnh Hoài Chi.

 

Mạnh Hoài Chi cũng mỉm cười nhẹ, một nụ cười tôi chưa từng thấy qua.

 

“Anh, bọn em còn phải đi kính rượu, em và Thiếu Sở qua chỗ mẹ trước, lát nữa gặp lại nhé.”

 

Từ đầu đến cuối, tôi không có cơ hội nói một câu nào, thậm chí trong ánh mắt của tất cả mọi người, không ai dành cho tôi dù chỉ một cái liếc mắt.

 

Vẻ khinh thường lộ rõ mồn một.

 

Hệt như ngày đầu tiên tôi đặt chân đến nhà họ Lâm.

 

Khi đó, mẹ tôi quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào cầu xin:

 

“Nó là con gái của anh, anh không thể bỏ mặc con bé…”

 

Nhưng những người trong phòng khách vẫn ngồi trên ghế sofa, mỗi người bận rộn một việc, thậm chí còn cùng nhau bàn tán về một tin tức thú vị nào đó, như thể chưa từng nhìn thấy hai mẹ con tôi đứng ngoài cửa.

 

Chỉ một sự thờ ơ đơn giản cũng đủ để nghiền nát chúng tôi đến mức không còn mảnh giáp.

 

Bây giờ cũng thế.

 

Tôi đột nhiên chẳng còn tâm trạng để tranh cãi nữa, thậm chí cũng chẳng còn muốn biết tại sao Mạnh Hoài Chi lại trở thành chồng của chị gái tôi.

 

Tôi chỉ muốn tránh xa nhà họ Lâm, về lại căn phòng trọ nhỏ bé của mình, khóc cho thật đã một trận.

 

Ngày hôm sau thức dậy, tôi vẫn là Lâm Du chẳng liên quan gì đến nhà họ Lâm.

 

“Anh, vậy em đi trước đây.”

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page