Bỗng Dưng Bị Thu Nhỏ

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Trợ lý Vệ gửi vải tới rất nhanh, đủ loại màu sắc, chất liệu, chỉ một lúc sau đã chất đầy phòng khách.

 

Từ góc nhìn của tôi – một kẻ đã bị thu nhỏ – thì cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào một khu vui chơi hơi khổng lồ.

 

Tôi chui vào một tấm vải, rồi nhanh nhẹn luồn lách khắp nơi.

 

Trình Thư Diễn bất đắc dĩ, chỉ có thể lật từng tấm để xác nhận xem tôi trốn ở đâu.

 

Đến tấm vải thứ mười ba, cuối cùng anh cũng tóm được tôi.

 

Cổ áo tôi bị kẹp bằng chiếc kẹp áo, thế là hoàn toàn bị “niêm phong” tại chỗ.

 

Trong việc chế ngự tôi, Trình Thư Diễn giành được một chiến thắng mang tính giai đoạn.

 

Nhưng đến tối, vấn đề tắm rửa lại trở thành một rắc rối khác.

 

Dù chúng tôi đã bao lần “thẳng thắn với nhau”, nhưng bị anh nắm gọn trong lòng bàn tay khi chẳng mặc gì thì vẫn là một thử thách quá lớn đối với lòng tự trọng của tôi.

 

Dưới sự phản đối quyết liệt của tôi, cuối cùng Trình Thư Diễn cũng đồng ý để tôi tự tắm.

 

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc vòi sen vừa bật lên, tôi lập tức bị dòng nước cuốn ngã.

 

“Phịch” một tiếng, nằm úp sấp trên sàn.

 

Nghe thấy tiếng động, Trình Thư Diễn vội vàng lao vào bế tôi lên.

 

Tôi ôm mặt, cảm giác mất mặt đến tận cùng.

 

Lần này anh hiếm khi không cười nhạo tôi, chỉ yên lặng giúp tôi chỉnh lại áp lực nước nhỏ hơn.

 

Nhưng khi vừa thò một chân ra thử, liền bị lạnh đến run lên.

 

Quên mất sự chênh lệch chiều cao rồi!

 

Trình Thư Diễn khoanh tay, nghiêm túc phân tích tình hình cho.

 

Với chiều cao hiện tại của tôi, cho dù điều chỉnh nhiệt độ nước lên mức cao nhất thì khi rơi xuống cũng lạnh ngắt.

 

Cuối cùng, Trình Thư Diễn mang tới một cái bát súp, đặt tôi vào trong đó.

 

Sợ tôi bị sặc nước, anh còn bỏ thêm một cái thìa để tôi có thể vịn vào.

 

Sau một hồi vật lộn, cả người tôi đã lạnh cóng. 

 

Trình Thư Diễn lo tôi bị cảm, liền đổ thêm nước nóng vào bát.

 

Tôi ngồi trên thìa, nhìn hơi nước bốc lên, chân thành hỏi: “Trình Thư Diễn! Anh định hầm nhừ vợ yêu của anh đấy à?”

 

Trình Thư Diễn cầm khăn tay bọc lấy tôi, nghiêm túc đáp: “Chiều dài này vừa đẹp, cuốn lại ăn như bánh cuộn.”

 

Tôi lập tức bật khỏi tay anh, lao thẳng vào trong chăn: “Anh không bắt được em đâu, không bắt được em đâu!”

 

Tôi quấn khăn tay, chạy loạn khắp phòng, chẳng khác nào đang diễn một phiên bản người thật của Tom và Jerry với anh.

 

Trình Thư Diễn than thở rằng từ khi tôi bị thu nhỏ, mỗi lần đi trong nhà anh đều phải nhìn kỹ dưới chân, sợ vô tình giẫm phải tôi.

 

Nói sao nhỉ, có chút cảm động, nhưng cũng không nhiều lắm.

 

3.

 

Gần đây, Trình Thư Diễn bận rộn vô cùng.

 

Anh vốn đã thành công từ khi còn rất trẻ, thông minh hơn người. 

 

Nhưng thương trường vốn là nơi đấu đá không ngừng, nơi mà những kẻ có thể giành được một chỗ đứng trong dòng nước xiết, chẳng ai là kẻ dễ đối phó.

 

Những mưu mô, thủ đoạn dơ bẩn, đen tối và hèn hạ của họ vượt xa sức tưởng tượng của chúng tôi.

 

Trình Thư Diễn luôn cố gắng để tôi không phải tiếp xúc với mặt tối đó. 

 

Trước mặt tôi, anh lúc nào cũng giữ dáng vẻ bình tĩnh, ung dung, dường như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.

 

Tôi có niềm tin tuyệt đối vào anh.

 

Dù những kẻ kia không dễ đối phó, nhưng người tôi tin tưởng chính là Trình Thư Diễn cơ mà.

 

Chỉ là, để xử lý những chuyện này, anh cần có thời gian, và rõ ràng là anh ngày càng bận hơn.

 

Từ khi bị thu nhỏ, tôi chẳng làm được gì cả. 

 

Điểm tốt duy nhất chính là có thể ngồi trên bàn làm việc, làm một món đồ trang trí sống động.

 

Chủ yếu là để bầu bạn với anh.

 

Nhưng ngồi lâu quá cũng buồn chán, tôi lén lút liếc nhìn Trình Thư Diễn.

 

Anh đang đeo kính gọng vàng, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, có vẻ không để ý đến tôi.

 

Thế là tôi lén dịch sang một chút.

 

Lại liếc một cái.

 

Lại dịch thêm chút nữa.

 

Sắp tới mép bàn rồi— 

 

Bỗng nhiên bị Trình Thư Diễn, người vẫn không hề liếc mắt sang, tóm gọn trong tay.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page