Bỗng Dưng Bị Thu Nhỏ

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Đến khi tôi theo Trình Thư Diễn bước vào phòng họp, lúc này mới chậm chạp nhận ra có gì đó không đúng.

 

Phòng nghỉ của anh bình thường giữ kín như mật, ngay cả một con ruồi cũng không dám tùy tiện bay vào, trợ lý Vệ càng không có khả năng tự ý quấy rầy. 

 

Vậy mà hôm nay lại đột nhiên đến dọn dẹp sao?

 

Nghĩ một hồi, tôi chậm rãi nhận ra — hình như mình bị Trình Thư Diễn gài bẫy rồi.

 

Anh cố tình để trợ lý Vệ đến dọa tôi, ép tôi phải theo anh vào phòng họp.

 

Từ sau khi tôi nhỏ lại, Trình Thư Diễn căng thẳng gấp mười nghìn lần so với trước đây, hận không thể dính lấy tôi từng giây từng phút. 

 

Tôi nghiêm túc nghi ngờ anh mắc chứng lo lắng khi xa cách.

 

Nhưng! Điều đó cũng không có nghĩa là anh được phép dọa tôi như vậy!

 

Tôi ngẩng đầu từ trong túi áo vest, nhìn thấy đường viền cằm sắc nét, sống mũi cao thẳng của Trình Thư Diễn. 

 

Lúc này, anh đang nghiêm túc lắng nghe báo cáo từ người phụ trách.

 

Tên già đạo mạo giả vờ đứng đắn!

 

Trình Thư Diễn vốn chăm tập thể hình, thuộc kiểu “mặc đồ thì trông gầy, cởi đồ thì có cơ bắp”.

 

Bình thường thấy anh mặc vest chỉnh tề, nghiêm túc nề nếp, nhưng khi dựa vào túi áo ngực của anh, tôi vẫn có thể cảm nhận được phần cơ bắp rắn chắc bên dưới.

 

Không mềm, nhưng đàn hồi tốt, giống như một chiếc ghế sofa da cao cấp vậy.

 

Tôi bỗng nảy ra ý xấu, len lén cắn một cái qua lớp áo vest và sơ mi.

 

Trình Thư Diễn lập tức rùng mình một cái.

 

Phản ứng mạnh vậy sao?

 

Tôi lại cắn thêm một cái nữa.

 

Lần này, Trình Thư Diễn không còn động tĩnh gì, chỉ có điều tôi nhìn thấy môi anh mím chặt lại.

 

Rõ ràng là đang cố nhịn.

 

Tôi tiếp tục dùng ngón tay cào nhẹ lên ngực anh.

 

Sau khi thu nhỏ, ngón tay tôi bé xíu, nhưng lại có uy lực không thể xem thường.

 

Ghế của Trình Thư Diễn lập tức lùi hẳn ra sau một đoạn, phát ra tiếng động chói tai.

 

Người phụ trách đang báo cáo cũng im bặt ngay tức khắc, giọng nói mang theo vài phần run rẩy: “Trình… Trình tổng…”

 

Trình Thư Diễn chỉ lạnh nhạt buông một câu: “Tiếp tục đi.” 

 

Rồi sải bước ra khỏi phòng họp.

 

Nhân tiện, anh cũng túm tôi ra khỏi túi áo.

 

Rồi ngay lúc đó, anh phát hiện ra một sự thật nghiệt ngã — tôi bây giờ, không thể hôn, cũng không thể chạm vào.

 

Tôi đã chiếm được lợi thế, cuối cùng cũng tìm ra cách khiến anh chịu thiệt.

 

Tôi đạp một chân lên mặt đồng hồ đeo tay của anh, chống nạnh đầy khí thế.

 

Dùng gương mặt nhỏ bé này, tôi dồn hết sức lực tạo ra biểu cảm kiêu ngạo nhất đời mình.

 

Trình Thư Diễn nhìn tôi, tức đến mức… lại bật cười.

 

2.

 

Tôi cứ tưởng chuyện bị thu nhỏ này sẽ không kéo dài quá lâu.

 

Nhưng đến ngày thứ năm mà vẫn chưa khôi phục, tôi thực sự bắt đầu hoảng.

 

Trình Thư Diễn thì lại chấp nhận chuyện này rất dễ dàng, thậm chí còn hứng thú cầm thước kẻ đo chiều dài cơ thể tôi, định cắt may quần áo.

 

Dù sao, với tư cách là một người trưởng thành, bị đo bằng thước kẻ của học sinh tiểu học đúng là một sự sỉ nhục nặng nề.

 

Tôi giơ ngón giữa lên kháng nghị, nhưng bị anh nhẹ nhàng ấn xuống, dễ dàng chế ngự tôi – kẻ đang nhảy lên nhảy xuống vì tức giận.

 

“Đưa tay ra nào.”

 

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Trình Thư Diễn, tôi bắt đầu nghi ngờ anh có bị chiếm đoạt thể xác hay không.

 

Một người vốn luôn đặt may quần áo cao cấp lại đột nhiên nổi hứng tự tay làm đồ cho tôi?

 

Lẽ nào, trong lòng anh cũng có một cô bé thích chơi đồ hàng sao?

 

Tôi vừa thốt ra suy nghĩ này liền bị anh gõ đầu một cái.

 

“Em trông thế này, có thể để người khác nhìn thấy sao?”

 

Vừa nói, anh vừa cất thước, ánh mắt đầy ẩn ý đánh giá tôi từ đầu đến chân: “Nếu không muốn may đồ thì cứ trần truồng cũng được.”

 

???!!!

 

Tôi lập tức bị uy hiếp, ngoan ngoãn giơ tay lên: “Đo, đo ngay đi!”

 

Nhìn Trình Thư Diễn nghiêm túc đo đạc, rồi còn cẩn thận ghi chép lại, tôi không nhịn được bật cười.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page