Bình Tiên

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Ta nhìn Cố Tầm đang áp sát bên mình, tay đặt lên mặt hắn ta: “Quả thật ta đang tự dối mình, theo một nghĩa nào đó, là ngươi cho ta sinh mệnh, nhưng ngươi đã hại quá nhiều người, ta chẳng thể chấp nhận được.”

 

Ta lấy ra từ lòng ngực một mảnh vỡ của bình sứ trắng, rạch lên cổ tay, huyết trong vắt tuôn trào không ngừng, tựa như một chiếc bình rò rỉ nước.

 

Máu chảy càng lúc càng nhiều, dần từ đỏ tươi chuyển sang đỏ thẫm, mùi dược lan khắp phòng.

 

Cố Tầm tỉnh lại, vừa mở mắt, ta dùng hết sức rạch mù đôi mắt hắn ta.

 

Quả đúng như vậy, ta chính là dược của hắn ta, tốc độ hồi phục của hắn ta trở nên cực chậm.

 

Mắt Cố Tầm không mở ra được, giờ chỉ là cầm máu tạm thời. 

 

“Tiên Nhi! Ngươi đang làm gì vậy! Ngươi điên rồi sao!”

 

Giọng ta bình tĩnh: “Người điên, là ngươi.”

 

Cố Tầm bắt đầu hoảng loạn, tay dính máu của ta, nhưng máu ấy đã khô, không còn hiệu lực.

 

Cố Tầm vươn tay về phía ta: “Uống đi Tiên Nhi! Ngươi có thể sống mà!”

 

Ta khẽ lắc đầu: “Ta không muốn sống nữa.”

 

Cố Tầm hoảng loạn đập phá lung tung: “Ngươi điên rồi! Ngươi điên thật rồi! Ta tìm ngươi từ thuở nhỏ! Khó khăn lắm! Khó khăn lắm mới được như hôm nay!”

 

Thanh âm ta ngày càng yếu ớt: “Cảm giác có được rồi lại mất đi… thế nào?”

 

Nghe vậy, Cố Tầm đột nhiên trầm mặc: “Ngươi thật sự muốn chết?”

 

Ta khẽ khàng nhắm mắt, chỉ còn nghe được tiếng nói khe khẽ của Cố Tầm: “Ngu ngốc, đã thành bình tiên rồi, lại còn muốn chết, ngu ngốc! Quá ngu ngốc!”

 

Thi thể ta bắt đầu lạnh dần.

 

Cố Tầm lảo đảo bò đến trước mặt ta, chỉ chạm khẽ, ta liền vỡ tan.

 

Hắn ta hoàn toàn sụp đổ, trong tay là mảnh vỡ của ta. 

 

“Điên rồi, thật sự điên rồi.”

 

Mảnh vỡ áp lên cổ, hắn ta lại có chút do dự: “Ta bỏ ra bao công sức, vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì?”

 

Cố Tầm muốn vứt bỏ mảnh vỡ, nhưng phát hiện thế nào cũng không rơi được, mảnh sứ dính chặt vào tay.

 

“Tiên Nhi! Ngươi muốn ta theo ngươi cùng đi ư?”

 

Cố Tầm chầm chậm lần bước, ôm mảnh vỡ của ta đi vào mật thất, chìm xuống đáy hồ dược.

 

“Sống lại đi! Ngươi sống lại đi!

 

“Chúng ta đã thành công rồi! Vì sao ngươi lại muốn chết? Ta chưa từng làm tổn thương ngươi mà, Tiên Nhi!”

 

Dần dần, vô số thanh âm nữ tử vọng lại.

 

“Tướng công, ngươi thật là tàn nhẫn!”

 

“Cố Tầm, ngươi không xứng làm người!”

 

……

 

Cố Tầm ôm đầu van xin: “Không phải ta! Không phải ta hại các ngươi! Các ngươi thành bình tiên rồi, lẽ ra phải cảm tạ ta!”

 

Tiếng khóc ngày càng lớn, như dao cắt tâm can, đến mức máu rỉ ra từ hai tai Cố Tầm.

 

Dưới áp lực tinh thần quá độ, Cố Tầm lấy mảnh vỡ tự kết liễu.

 

Nhưng nào có oán linh gì, tất thảy, chỉ là tâm ma hắn ta tự dựng lên.

 

Hết

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page