Ngươi từng nghe qua mỹ nhân bình chăng?
Tương truyền mỹ nhân trong bình chính là bình tiên, bình tiên có thể chữa bách bệnh.
Phụ mẫu b/ẻ g/ã/y hai chân của ta, đem thân ta luyện thành mỹ nhân bình.
Bất kể vô sinh hữu bệnh, mắt mù hay tật ẩn, ta đều có thể chữa.
Thế nhưng bọn họ chẳng hay, cầu bình tiên chữa bệnh, tất phải trả giá.
1.
Nhà chúng ta vốn nổi danh trong thôn là trọng nữ khinh nam.
Cả thôn chỉ có mình ta được phụ mẫu đưa vào thành học vũ kỹ.
Ta có thể giãn thân, uốn lưng, thân thể lại mềm mại hơn những hài tử khác trong thôn.
Các nữ hài ganh tỵ rằng ta gặp được phụ mẫu tốt, chẳng như phụ mẫu của họ, xem nữ nhi chẳng khác chi người dưng.
Thuở đầu ta cũng nghĩ như vậy, mãi đến đêm ấy mới rõ, phụ mẫu xem ta như bình tiên mà nuôi.
2.
Phụ mẫu bảo rằng da ta từ nhỏ đã trắng hơn người thường, diện mạo cũng xinh đẹp nhất thôn, họ lấy làm hân hoan khi sinh được một nữ nhi như ta.
Chỉ là họ không cho ta ăn thịt, mỗi ngày đều bắt ta tắm dược, nói có thế thì da mới trắng mịn mềm mại.
Phụ mẫu đặt tên ta là Tiên Nhi, bảo rằng ta tựa như thiên tiên trong lời kể.
Ta lại ngâm mình trong dược thủy đỏ rực, tuy dược kia như máu, song hương khí lạ thường.
Người ngoài ngày thường chỉ ngỡ hương thơm trên thân ta là thiên phú, nào biết đó là do dược nhập vào xương thịt.
“Tiên Nhi, ăn chút hoa quả đi.” Mẫu thân xoa tay ta, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sắp thành rồi.”
Ta vừa định hỏi mẫu thân điều chi sắp thành, đã chẳng thể mở mắt, rốt cuộc hôn mê trong dược thủy.
Lúc nửa mê nửa tỉnh, cảm giác có người nhấc thân ta lên, muốn bẻ gãy đôi chân ta.
“Thường ngày luyện thân dẻo thế, sao vẫn chẳng nhét vào được!”
“Tiên Nhi nay đã hơn mười tuổi, cốt cách chắc đã bị to ra rồi.”
Là tiếng của phụ thân cùng mẫu thân, xen lẫn tiếng gãy xương răng rắc.
Mẫu thân, đau quá…
Ta muốn mở lời, nhưng miệng chẳng cử động được.
Mở mắt ra lần nữa, phụ mẫu đang tỉ mỉ ngắm nghía ta.
“Đây chẳng phải chính là mỹ nhân bình sao! Nuôi ngần ấy năm, rốt cuộc thành rồi!”
“Cũng chỉ có Tiên Nhi nhà ta mới luyện thành bình tiên, là phúc phần của nhà ta đó!”
“Mẫu thân?”
Ta từ từ cất tiếng, phát giác tầm mắt mình thấp hơn xưa rất nhiều, muốn bước đi mà hai chân chẳng cử động được.
Cúi đầu nhìn, ta mới thấy thân mình bị nhét trong một chiếc bình sứ, chân bị bẻ gập lại, tay cũng không nhúc nhích được, chỉ có đầu là lộ ra ngoài.
Ta hoảng hốt đến tột cùng, không ngừng gọi phụ mẫu.
“Kêu cái gì mà kêu! Ngươi đâu còn phụ mẫu, ngươi là tiên nhân, là bình tiên!”
Mẫu thân tiến đến gần, tay cầm cái môi, đem dược thủy rưới lên đầu ta: “Nhà ta có được phú quý hay không, đều nhờ vào ngươi cả!”
Phụ thân bế lấy ta, bước ra khỏi cửa, đặt vào trong từ đường của thôn.
Đêm khuya, thôn trưởng dẫn theo một đám người đến tế bái ta, phụ mẫu thì đứng hai bên mỉm cười rạng rỡ.
Mọi người quỳ xuống đất: “Bình tiên bình tiên, phù hộ ta được bình an!”
Lễ bái xong, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào ta, tham lam hít lấy hương dược quanh thân ta.
Đến cuối, thôn trưởng cho giải tán cả đoàn người, chỉ lưu lại một mình ông ta nơi đó.
3.
Thôn trưởng trao cho phụ mẫu một xấp ngân phiếu: “Cực nhọc cho hai vị rồi! Để trong thôn ta xuất hiện một bình nữ đâu phải chuyện dễ!”
“Đáng mà đáng mà, Tiên Nhi nhà ta sinh ra vốn là thân phận làm bình nữ! Ấy chết, xem cái miệng ta này! Giờ nàng là Tiên Nhi của mọi người!”
Thôn trưởng ho khan hai tiếng, phụ mẫu liền rời đi, mặc cho ta gọi khản cổ cũng chẳng ngoảnh lại.
Ta nhìn con dao trong tay thôn trưởng, sợ hãi đến cực điểm: “Thôn trưởng, xin ngài cứu lấy Tiên Nhi!”
Thôn trưởng như chẳng nghe, cứ thế dùng đao rạch trên mặt ta, huyết trên diện chảy xuống thân, hòa vào dược trong bình.
Ta đau đớn gào thét không ngừng.
You cannot copy content of this page
Bình luận