“250(*).”
Giọng cười chế nhạo của nó lập tức tắt ngóm.
Tôi nhấn từng chữ một: “Không phải chửi ông đâu, tôi chỉ nói, mật mã là 250.”
Một cú chí mạng.
(*) 250 (èr bǎi wǔ) – đồng nghĩa với sự sỉ nhục, mang ý nghĩa mắng chửi người đối diện. Họ thường gọi một kẻ ngu ngốc hoặc nói chuyện không đứng đắn, làm việc không nghiêm túc, hành xử một cách tùy tiện là 250.
– Theo nguồn trên anh Gu Gồ –
14.
Bộ xương già cười lạnh: “Vận may thôi, đoán đúng một cái thì sao? Tao đâu chỉ có một cái bẫy.”
【Mật mã tiếp theo mà bộ xương già đặt chính là ngày sinh của nó. Nhưng đây lại là một mật mã cực kỳ dễ đoán, vì nó sinh vào ngày 11 tháng 11.】
Tôi nói: “1111.”
Hai lần đoán trúng.
Bộ xương già sững sờ: “Vậy thì sao, tao vẫn còn—”
Tôi nhanh miệng: “88888888.”
Ba lần đoán trúng.
Bộ xương già run lên, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Mật mã cuối cùng, tao không tin mày còn có thể—”
Tôi nói: “1234567890.”
Mười lần đoán trúng.
“Cái mật mã này đúng là chẳng có tí sáng tạo nào, ông không biết sao?”
Chà, lần này tôi thể hiện hơi bị xuất sắc.
Người bị tôi làm cho á khẩu không chỉ có bộ xương già, mà còn có cả Tiêu Dữ.
Lúc anh đá văng bộ xương già đi, cả người hơi khựng lại, cú đá không còn sắc bén như trước.
Ngay khi bộ xương già bị đá tan tành, chính anh cũng mất đà, loạng choạng rồi… ngã thẳng vào người tôi.
Nặng quá.
Tôi đỡ không nổi, nghiến răng chịu trận, cuối cùng cả hai cùng ngã lăn xuống đất.
Tiêu Dữ nằm trên sàn, trên đầu hiện ra dòng chữ.
【Tiêu Dữ thực sự không ngờ. Lần trước gặp nhau, con người nhỏ bé này đã vẽ cho anh một bức tranh xuân cung.】
【Anh cứ tưởng đó đã là giới hạn rồi.】
【Không ngờ, con người nhỏ bé của anh vẫn còn rất nhiều điều bất ngờ mà anh chưa biết.】
Lúc này, dù có chậm đến đâu tôi cũng nhận ra có gì đó sai sai.
Tôi chọc chọc anh: “Chúng ta… trước đây từng quen nhau à?”
“Không chỉ là quen biết.”
Bốn mắt chạm nhau.
Da kề da.
Đây chính là thời điểm thích hợp để giãi bày tâm sự.
Tôi vừa định hỏi anh xem chúng tôi đã quen nhau như thế nào, thì chợt nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.
Một đám ngố tàu, trông như những con hoẵng lạc đàn, xách vũ khí lao vào: “A a aaaaaa đại ca! Chúng tôi đến cứu cô đây!”
Nhìn thấy cảnh trước mặt, bọn họ lập tức hoảng loạn bỏ chạy: “Xin lỗi vì đã làm phiền! Bọn tôi không cố ý phá hỏng cuộc vui của hai người đâu!”
“Xin hãy tha mạng! Huhuhu!”
You cannot copy content of this page
Bình luận