Bị Boss Game Kinh Dị Bắt Gọn

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

“Hả?”

 

Câu nói thật lòng đấy.

 

Thế mà còn tỏ ra ngầu nữa.

 

Nó gào thét, vặn vẹo, bò lết, rống lên: “Ánh mắt lúc nãy mày nhìn cậu ta, cứ như là sắp làm chuyện phạm pháp vậy!”

 

“Nói bậy!”

 

Tôi chống nạnh, khí thế nghiêm nghị.

 

Che giấu sự chột dạ của bản thân.

 

Nó khựng lại một chút, rồi gào lên: “Đúng, tao thực sự đã nói sai!”

 

“Đó không chỉ là ánh mắt sắp làm chuyện phạm pháp!”

 

Tôi: “…”

 

Tôi bị chọc đến mức cứng họng, nó liền quay sang chỉ trích Tiêu Dữ: “Còn cậu nữa, trước đây đá tôi đâu có mạnh tay thế này!”

 

“Chỉ vì một con người!”

 

“Cậu suýt chút nữa đã đá tôi thành tro rồi!”

 

“Cậu còn giúp cô ta trộm gà, vịt, ngỗng của tôi! Ngay cả lon Coca năm 82 tôi cũng bị mất! Cậu coi cô ta là thú cưng hả? Đang lừa quái sao?!”

 

Tiêu Dữ tránh ánh mắt của nó: “Ông nói bậy!”

 

Bề ngoài lạnh nhạt xa cách.

 

Nhưng hành động thì… ờm, anh chột dạ đến mức đi lệch chân rồi.

 

Bộ xương già tiếp tục bồi thêm một nhát dao: “Hơn nữa, cậu còn dám tin tưởng con người sao?

 

“Trước đây, cái đứa con người đã từng vẽ tranh cho cậu, còn hứa sẽ quay lại cưới cậu, chẳng phải cũng nuốt lời, đến giờ vẫn chưa trở lại sao?!”

 

13.

 

【Bộ xương già tưởng rằng mình có thể thành công ly gián, khơi gợi lòng hận thù của Tiêu Dữ đối với con người.】

 

【Giờ nó đang đắc ý lắm.】

 

【Nhưng nó tính sót mất một điểm—】

 

“Ông lại nói sai rồi.”

 

Tiêu Dữ vốn đứng trong bóng tối, nhưng giờ anh lại tiến về phía tôi.

 

Ngược sáng, trông như thể đã vượt qua một quãng thời gian dài đằng đẵng, mới đến được trước mặt tôi. 

 

Anh đứng lại: “Cô ấy quay về rồi mà.”

 

…Cảm giác thật kỳ lạ.

 

Có chút lạnh buốt.

 

Tôi quay đầu nhìn ra sau, thành thật nói: “Tôi không thấy ai cả.”

 

Nhưng khi liếc nhìn bộ xương già phiên bản rời rạc, nó lại có vẻ như đã hoàn toàn hiểu ý Tiêu Dữ.

 

Đồng tử nó— à không, vòng chân mày nó rung chuyển dữ dội!

 

Khoan đã, chẳng lẽ đối phương là thứ mà chỉ mình tôi không nhìn thấy?

 

Tiêu Dữ thấy tôi đờ ra, khẽ cười, nhẹ nhàng nói một câu: “Ngốc quá.”

 

Ừm, chắc cũng giống như khi chúng ta gọi ai đó là “chó ngu” nhỉ?

 

Thật sự không hiểu sao mình lại bị mắng.

 

Khi tôi còn đang mơ màng, bộ xương già đang cố ghép lại bản thân bỗng bật ra dòng chữ.

 

【Bọn họ đều chìm đắm trong thế giới của mình.】

 

【Không ai, kể cả quái vật, nhận ra rằng BiuBiu đang cố câu giờ.】

 

【BiuBiu đã sớm đặt bẫy xung quanh quan tài chính, hai con uyên ương hoang dã này chắc chắn không ngờ rằng mật mã để phá giải bẫy lại là 250.】

 

Ngay khi dòng chữ này hiện ra, tôi lập tức bị một mũi tên lao thẳng về phía mình.

 

Khoảng cách giữa mũi tên và trán tôi chỉ còn một tấc thì Tiêu Dữ đã đưa tay chụp lấy nó.

 

Tôi: “…”

 

Nói sao bây giờ đây.

 

Cái bẫy này… hơi bị nguyên thủy nhỉ.

 

Bên kia, bộ xương già đột nhiên phục hồi, đứng bật dậy, ngửa đầu cười điên dại: “Khà khà khà khà khà! Còn gì mà ôn chuyện nữa, chi bằng các người cứ tiện thể chôn chung ở đây luôn đi!”

 

Nghe vậy, Tiêu Dữ nhíu mày, nhìn tôi nói: “Em còn phải về nhà, anh sẽ không để em chết ở đây.”

 

Ngước mắt lên nhìn Tiêu Dữ, chàng thanh niên áo đỏ, sống lưng thẳng tắp như một thanh kiếm sắc bén không thể phá hủy.

 

Dáng vẻ anh đứng chắn trước tôi, thật sự khiến người ta rung động. 

 

Nhưng tôi: “Thật ra….”

 

“Anh hứa.” Anh nói chắc nịch.

 

Sau đó, khi anh quay đầu nhìn bộ xương già, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt dịu dàng lúc nãy bỗng sắc bén như kiếm rời vỏ.

 

Rắc.

 

Anh thản nhiên bẻ đôi mũi tên trong tay.

 

Bộ xương già không những không sợ, mà còn dương dương tự đắc, vặn vẹo bộ khung của mình, bước đi với dáng vẻ của một kẻ tinh thần không bình thường.

 

“Nhìn cái gì mà nhìn, chuyện còn chưa xong đâu, dù sao thì mật mã phá giải cũng là thứ các người có nghĩ nát óc cũng không đoán ra được.

 

“Cứ ngồi chờ chết đi!

 

“Thật ngu ngốc, cứ thế để ông đây câu giờ dễ dàng thế này.” Nó vênh váo đến mức coi trời bằng vung: “Đúng là ngu hết phần thiên hạ——”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page