Bị Boss Game Kinh Dị Bắt Gọn

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Trong chớp mắt, thứ xấu xí đó đã ở ngay trước mặt.

 

Tôi bất cẩn rồi, không tránh kịp.

 

Bị nó chế ngự, không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho bàn tay toàn xương của nó ấn mạnh lên cổ mình.

 

Nó ghé sát lại, ngửi ngửi mùi trên người tôi, cơn giận càng bùng lên, trong hốc mắt trống rỗng tỏa ra mùi thuốc súng: “Tao ngửi thấy rồi, gà, vịt, ngỗng tao nuôi đều bị mày trộm đúng không?”

 

“Còn cả lon Coca tao cất giữ bao lâu, tao còn chẳng nỡ uống, mày dám đụng vào hả?!”

 

Nó siết chặt yết hầu tôi như một Boss thực thụ, kéo cổ tôi lắc lư loạn xạ, lắc đến mức mắt hoa lên, đầu óc choáng váng.

 

Xong rồi, toang thật rồi.

 

Boss của cái phó bản này, tại sao đứa nào cũng có sở thích nuôi đồ thế hả?

 

Mọi người đều biết, tôi là một kẻ yếu nhớt, đánh đấm thì không xong.

 

Có thể đứng đầu bảng xếp hạng hoàn toàn là do ông trời ban lộc.

 

Vậy nên, người khác gặp quái có thể ra tay đánh nhau với nó, tôi gặp quái thì chỉ có thể… đấu miệng.

 

“A! Con nhóc chết tiệt này, mày dám cắn tao?!”

 

“Mày nghĩ ở địa bàn của Tiêu Dữ thì tao không dám giết mày đúng không?”

 

Nhân lúc nó đau đớn mà nới lỏng giam cầm, tôi ngẩng cổ lên, khiêu khích: “Vậy mày có dám giết tao sau sáu giờ không?”

 

“Tao việc gì phải nghe lời mày?”

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt nó, tiếp tục dùng chiến thuật tâm lý để khích nó: “Không lẽ mày sợ Tiêu Dữ à? Ở địa bàn của anh ấy mà mày còn không dám nán lại lâu?”

 

Bộ não của cái bộ xương già này đã bị ăn mòn gần hết, trông không được thông minh cho lắm. 

 

Bị tôi nhìn chằm chằm đến mức lùi lại hai bước, nó buông bàn tay xương cốt đang ghì chặt cổ tôi ra.

 

Nó nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng: “Làm gì có chuyện đó! Tao không tin sáu giờ sẽ có gì xảy ra!”

 

Sáu giờ sẽ xuất hiện một Tiêu Dữ từ trên trời giáng xuống, đá văng bộ xương già này xa cả trăm mét, rồi cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Tại sao không ăn tối đúng giờ?”

 

11.

 

Tôi chỉ vào bộ xương già nằm sõng soài trong góc.

 

Dòng chữ hiển thị bám theo đế giày của Tiêu Dữ, lúc ẩn lúc hiện theo từng bước chân anh tiến về phía bộ xương già.

 

【Tiêu Dữ không biết, con người xảo quyệt này trước đó toàn nói bừa để lừa anh.】

 

【Trong đầu anh giờ chỉ toàn là “đau dạ dày” và “suy nhược thần kinh”.】

 

【Anh đang nghĩ: Thì ra, chính con chó chết tiệt này khiến con người của mình dễ chết đến vậy.】

 

Bình thường chưa từng thấy Tiêu Dữ ra tay.

 

Giờ mới biết, động tác của anh lại gọn gàng, trôi chảy đến thế, hơn nữa… không hề coi đối phương là con người.

 

Tôi nhìn bộ xương già bị tháo ra thành đúng 206 khúc, hóa thân thành một nàng dâu nhỏ, tủi thân đến mức bật khóc. 

 

“Huhu, đừng đánh nữa mà huhu…

 

“Tôi không nhớ cách ghép lại đâu huhu…”

 

Lần đầu tiên trong đời, tôi bỗng dâng lên một cảm giác tội lỗi: Mình thật đáng chết mà.

 

Ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiêu Dữ. 

 

Gương mặt anh góc cạnh rõ ràng, đuôi mắt hơi xếch tựa như phản chiếu những tia sáng nhỏ vụn.

 

Cử chỉ và thần thái hôm nay khác hẳn sự lạnh nhạt ngày thường, toàn là sự quyết đoán và tàn nhẫn.

 

Không hiểu sao, tim tôi bỗng như lỡ mất nửa nhịp.

 

“Bỏ đi! Tiêu Dữ! Sao cậu lại đối xử tốt với con người xảo quyệt này như vậy!” 

 

Bộ xương già không thể ghép lại nguyên vẹn đang lăn lộn trên đất, gào lên giận dữ.

 

Tiêu Dữ cũng rất tức giận: “Cô ấy xảo quyệt chỗ nào chứ?!”

 

【Cả hai mắt của Tiêu Dữ đều nhìn thấy sự ngốc nghếch trong đôi mắt trong veo của cô ấy!】

 

【Đáng yêu chết mất!】

 

Tôi: “…”

 

Hai người đúng là biết cách dùng hai câu nói để bóp chết con nai nhỏ trong lòng tôi mà.

 

12.

 

Bộ xương già phiên bản rời rạc tức đến mức lăn lộn khắp sàn: “Hai người rốt cuộc có quan hệ gì?!”

 

Tôi: “Quan hệ giữa sen và boss.”

 

Bộ xương già “hừ” một tiếng, đã chẳng còn hình người nữa mà tôi vẫn có thể nhìn ra được sự kiên cường cùng khinh bỉ trong đống xương vương vãi đó. 

 

“Tao không tin.”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page