Bị Boss Game Kinh Dị Bắt Gọn

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Đỏ ửng lan tận sau tai, giọng anh rất nhẹ: “Trong sách viết rằng… khi con người nhỏ thể hiện sự yêu thích, sẽ chủ động nắm tay.”

 

…Là tôi nghĩ bậy rồi.

 

Anh ấy thật sự… Tôi khóc chết mất.

 

Khóc sớm quá rồi, mọi người ơi.

 

Anh nói: “Bàn tay phải cũng rất đẹp, bàn tay phải cũng muốn nắm.”

 

Tôi đưa tay phải cho anh.

 

Mắt anh sáng lên, gương mặt lạnh băng không chút gợn sóng cũng không che giấu được sự kích động đến mức vỗ cánh như con bướm đêm: “Nhào lộn ra sau cũng rất đẹp, em có thể nhảy một cú cho anh xem không?”

 

Tôi: “?”

 

Anh có coi tôi là con người không vậy?

 

Tôi nói: “Tôi tát người cũng rất đẹp, anh có muốn xem tôi tát anh một cái không?”

 

9.

 

Bề ngoài, Tiêu Dữ trông giống như một Boss phó bản lạnh lùng tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác. 

 

Nhưng thực tế, đằng sau gương mặt poker của anh, lại như một thành viên của đội chó cứu hộ chuyên đi gây họa khắp nơi.

 

Nhưng rồi một ngày nọ, cái đuôi chó vô hình của Tiêu Dữ rũ xuống, trông ủ rũ hẳn. 

 

Tôi hỏi anh có chuyện gì.

 

Tiêu Dữ nhíu mày: “Bên ngoài có mấy người tí hon sắp chết rồi.”

 

“Bọn họ sau khi rời khỏi đường ống thoát nước đã đi đến cuối con đường đó, nơi đó có một Boss cùng cấp bậc với anh, tính khí không tốt.”

 

“Bọn họ chết chắc rồi.”

 

Tôi: “Vậy nên, anh định ra tay cứu bọn họ à?”

 

Tốt thôi.

 

Đến lúc đó gặp mặt, tiện thể hỏi xem họ có tìm được manh mối nào để rời khỏi lăng mộ không.

 

Tiêu Dữ, đúng là một Boss nhiệt tình.

 

Không ngờ ngay sau đó, tôi nhìn thấy dòng chữ hiển thị trên đầu anh.

 

【Không phải, không định cứu, Tiêu Dữ chỉ là đang lo lắng về vấn đề đồ ăn giao đến thôi.】

 

【Mấy người tí hon anh nuôi yếu ớt như vậy, nếu vì không có gì ăn mà vô tình chết mất thì phải làm sao đây.】

 

Được rồi, rút lại lời khen dành cho anh.

 

Tôi dụ dỗ anh bằng cả đe dọa lẫn hứa hẹn: “Tôi sẽ biểu diễn nhào lộn ra sau cho anh xem.”

 

Tiêu Dữ: “Để anh suy nghĩ đã.”

 

Trên đầu lại hiện dòng chữ— 

 

【Đừng nhìn mặt anh lạnh lùng, nhưng nội tâm còn nóng hơn cả lẩu cay Tứ Xuyên.】

 

【Đi đi đi đi!】

 

【Cũng không hẳn là rất muốn xem nhào lộn ra sau đâu, nhưng làm Boss phó bản thì chủ yếu là giúp đỡ mọi người mà!】

 

Tôi: “…”

 

Có lời hứa về cú nhào lộn của tôi treo trước mặt, Tiêu Dữ bỗng trở nên vô cùng tích cực.

 

Anh còn bày mưu tính kế: “Anh có một ý tưởng.”

 

Tôi phối hợp theo: “Ồ? Nói thử xem?”

 

Trong mắt Tiêu Dữ lộ ra vài phần chắc chắn: “Có thể đi giết đối phương trước, như vậy, đồ ăn giao đến… à không, đội của em sẽ an toàn.”

 

Anh nhìn tôi, cái đuôi vô hình vẫy thành vòng tròn như thể đang chờ đợi lời khen ngợi.

 

Tôi như ý anh mong muốn, giơ ngón cái lên: “Giỏi.”

 

Anh đúng là thiên tài đấy.

 

10.

 

Tôi và Tiêu Dữ một lần nữa lập lại kế hoạch tác chiến, để anh đi dẫn đội của tôi tới đây, tránh né con quái vật kia.

 

Trước khi rời đi, lần này anh khom lưng xuống, bốn mắt chúng tôi chạm nhau.

 

Anh thở dài, tôi cứ tưởng sắp nói ra một bí mật kinh thiên động địa nào đó. 

 

Kết quả, anh lại xoa nhẹ lên tóc tôi, rồi nói: “Nhớ sáu giờ ăn tối đúng giờ.”

 

Tôi: “…”

 

Cảm ơn.

 

Dù người có thể chết, nhưng cũng không đến mức chết dễ dàng như vậy.

 

Nhìn vẻ mặt tôi tràn đầy tuyệt vọng, anh chỉ thấy buồn cười, khóe môi hơi cong lên, hàng chân mày lạnh lùng thường ngày cũng dịu lại, như băng tuyết tan chảy.

 

“Đúng rồi, lần này em tuyệt đối đừng tùy tiện ra ngoài. Đối phương không yếu đâu, ở trong phòng là an toàn nhất.”

 

…Ờm.

 

Thông thường, trong trò chơi kinh dị, câu thoại kiểu này xuất hiện thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?

 

Đúng vậy, không sai.

 

Tôi không còn an toàn nữa.

 

Nhìn thứ xấu xí trước mặt ngày càng tiến lại gần, da đầu tê rần.

 

【Có lẽ là do nhìn Tiêu Dữ quá lâu, giờ thấy một Boss không giống hình người cho lắm, loài người ngu ngốc như tôi không thể kiểm soát nổi biểu cảm của mình.】

 

【Điều này đã chọc giận “Chiến sĩ tế sống · yêu cái đẹp” – BiuBiu – rồi.】

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page