【Con người ngu ngốc tốt nhất là nên chuyển chủ đề ngay bây giờ, nếu không, Tiêu Dữ có thể sẽ đổi ý mà sửa lại hình phạt.】
【Anh ta có thể sẽ làm ra một số chuyện quá đà.】
Đây là phó bản cuối cùng cần vượt qua, tôi không muốn chết ngay trước khi trở về thế giới thực đâu!
Tôi vội vã tìm đường cứu mạng: “Anh về rồi đấy à, có mang đồ ăn gì cho tôi không?”
Không biết có phải Boss không thông minh lắm hay không, mà bị tôi cắt ngang một cái, ánh mắt cụp xuống, những ánh sáng nguy hiểm ẩn giấu trong mắt cũng dần tan biến.
“Sườn xào chua ngọt…”
Ồ hố, lại còn đúng món tôi thích ăn?
“Cánh gà sốt coca, móng giò kho tàu, bò úc sốt vàng, tôm xào chanh…”
“Khoan đã!”
Tuy toàn là món mình thích, nhưng thấy anh vẫn định báo tiếp, tôi cứng họng, mắt trừng to: “Không phải chứ… anh đi cướp của ai à!?”
Tiêu Dữ theo đuổi sự chân thành tuyệt đối: “Không phải, là tôi trộm đấy.”
“?”
“Hơn nữa, trên đường về còn gặp mấy con người nhỏ, bọn họ chủ động yêu cầu giúp nấu cơm, tôi không hề dọa dẫm họ đâu.”
Anh nhấn mạnh hai chữ “chủ động”.
Trên những món ăn thơm phức hiện lên phụ đề.
【Con người ngu ngốc không biết rằng, đây chính là bữa cơm mà đồng đội của cô đã rưng rưng nước mắt nấu ra, vì tưởng rằng mình sắp bị Boss làm thịt.】
Trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh—
Ở khúc quanh tối tăm trong lăng mộ, đám đồng đội của tôi vô tình chạm mặt Tiêu Dữ, từng người run rẩy đến mức đầu gối muốn quỳ xuống ngay tại chỗ.
Trong lúc họ còn chưa biết số phận mình sẽ là bị nuốt sống hay lột da, thì bỗng nghe thấy giọng của tên Boss hung thần ác sát kia vang lên: “Biết nấu cơm không?”
Hiệu ứng hài hước bùng nổ ngay lập tức.
Tôi bật cười, giơ ngón tay cái lên: “Gặp được anh đúng là phúc của bọn họ.”
Tiêu Dữ sững người.
Trên khuôn mặt băng lãnh vô cảm của anh, một tầng đỏ như nhỏ máu chậm rãi lan ra, hơi nóng bốc lên tận vành tai.
Cả người lúc này trông hệt như một con tàu hơi nước sắp bốc khói.
Anh cố gắng đè xuống khóe miệng đang muốn nhếch lên, giọng nhỏ đến mức gần như lầm bầm: “Đương nhiên rồi.”
Trên khóe môi Tiêu Dữ hiện lên dòng phụ đề.
【Ôi trời, thật muốn dùng ủng đá vào mông tên nhóc này một phát!】
【Câu đó hoàn toàn không phải lời khen!】
【Không hiểu sao lại tự bắn pháo hoa trong đầu mình nữa!】
8.
Nói thật nhé, tôi nhận ra rằng, ngoài việc không cho tôi cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, thì Tiêu Dữ—tên cuồng con người này—cũng khá là tốt.
Cụ thể là, anh cuồng một cách cực kỳ thiên vị.
Cùng là con người cả.
Nhưng đồng đội của tôi, lại biến thành shipper cá nhân của Tiêu Dữ.
Mỗi ngày, trước giờ ăn, họ đều có thể đúng giờ nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao của Boss, cùng với hộp cơm to hơn cả đầu mình.
Còn tôi, chỉ cần ăn uống và ngủ nghỉ đúng giờ dưới ánh nhìn lạnh lẽo của anh, thì có thể đổi lấy một Tiêu Dữ với chiếc đuôi chó vô hình vẫy đến sắp bay lên trời.
Tôi mặt dày còn hơn tường thành, mà cũng vì sự thiên vị này mà cảm thấy hơi ngại.
Tiêu Dữ nhận ra sự bối rối của tôi, liền nói nếu thật sự ngại quá, thì có thể bù đắp cho anh theo cách khác được không.
Tôi: “?”
Trong một giây ngắn ngủi, đầu tràn ngập toàn bộ những suy nghĩ không trong sáng.
Tôi chần chừ: “…Cái này… không ổn lắm đâu nhỉ?”
Tuy rằng ngoại hình của anh rất hợp gu, hơn nữa khi tức giận cũng kiểu trầm lặng, vừa dễ lừa vừa đáng yêu.
Nhưng tôi vẫn nhớ mình là người chơi, còn đồng đội bên ngoài vẫn đang bị NPC khác hành hạ, rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Chị đây có nguyên tắc!
Tôi quả quyết nói: “Được, tôi đồng ý! Cụ thể là gì, anh nói đi!”
——Chỉ là nguyên tắc của tôi hơi linh hoạt một chút thôi.
Cả nhà ơi, anh ấy lại đỏ mặt nữa kìa!
Nếu như anh cũng có thể nhìn thấy phụ đề, thì chắc chắn sẽ phát hiện trên đầu tôi xuất hiện một dòng chữ: 【Đáng yêu quá, muốn…】
Dòng chữ cấm trẻ em tiếp tục kéo dài.
You cannot copy content of this page
Bình luận