Bị Boss Game Kinh Dị Bắt Gọn

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

 

【…Chửi rất thô tục.】

 

【Đại khái là #%~**%】

 

【Và anh đã hạ quyết tâm phải chăm sóc thật tốt cho con người nhỏ bé yếu đuối đáng thương của mình.】

 

Vì thế, trước khi rời đi, Tiêu Dữ chỉ vào chiếc quan tài bằng gỗ hoàng đàn giữa phòng, giọng điệu dịu xuống: “Con người nhỏ, thấy cái quan tài kia không?”

 

“Ừm.”

 

Anh ra vẻ bí hiểm: “Bên trong chẳng có gì cả, nhưng em không được tự trèo vào, nếu không sẽ đến một nơi mà anh không thể tìm thấy em. Hơn nữa—”

 

【Giờ phút này, Tiêu Dữ rơi vào một trạng thái hoang mang chưa từng có, anh không biết nên dọa dẫm con người nhỏ của mình thế nào.】

 

【Đánh đòn? Trói tay chân lại?】

 

【Không được không được, không nỡ.】

 

【Vậy thì “hơn nữa” cái gì đây—】

 

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tiêu Dữ chậm rãi nói: “Hơn nữa, con người nhỏ không ngoan sẽ bị trừng phạt.”

 

【Ví dụ như, bị hôn đến rách môi.】

 

【Ví dụ như, bị xoa nắn đến mức da bị chai sạn.】

 

Tôi không hiểu lắm, cái này… chắc chắn không phải là thưởng cho tôi đấy chứ?

 

Nhưng tôi cũng bắt chước cái giọng điệu nhàn nhạt của anh ta, đáp lại: “Được thôi.”

 

Tôi đồng ý.

 

Nhưng là giả vờ thôi.

 

Hehe, đùa gì chứ, tôi là người chơi đứng top 1 trong trò chơi này cơ mà! 

 

Chỉ còn một trận thắng nữa, sẽ có thể trở lại thế giới thực.

 

Hơn nữa, tôi còn có thể mang theo một món đồ ngẫu nhiên từ trong game.

 

Suỵt… nhỏ giọng nói một chút, cả lăng mộ này toàn là bảo vật vô giá.

 

Thế nên, chẳng có gì có thể ngăn cản tôi về nhà rồi trở thành đại gia cả!

 

Nghĩ vậy, tôi mạnh tay mở nắp quan tài trượt.

 

Tôi: “?”

 

Không dám tin vào mắt mình.

 

Đám phụ đề chết tiệt kia cũng đúng giờ xuất hiện.

 

【Con người ngu ngốc tưởng rằng mình có thể tìm thấy manh mối thoát khỏi lăng mộ trong quan tài. Nhưng không ngờ bên trong chỉ có một bức——】

 

【Xuân! Cung! Đồ!】

 

【Trong cả một trò chơi kinh dị, thứ này đúng là chấn động đấy.】

 

Hơi thất vọng một chút.

 

Không có manh mối thì thôi, cũng chẳng sao.

 

Nhưng mà đã mở rồi, chẳng lẽ không ngắm nghía kỹ một chút? 

 

Vậy thì lãng phí quá còn gì.

 

Dòng phụ đề phía trên mờ đi, một dòng mới chậm rãi hiện ra, rất hợp tình hợp cảnh: 【Nhưng đây không phải một bức Xuân Cung Đồ bình thường, mà là Xuân Cung Đồ trong thơ của Vương Duy.】

 

Phải nói là…

 

Không biết ai vẽ nữa đây.

 

Như thể có thể đọc được suy nghĩ của tôi, từng chi tiết trong bức tranh đều đâm thẳng vào tâm hồn.

 

Trong tranh là Tiêu Dữ—chính là anh.

 

Áo ngoài buông lơi, hàng mi khẽ cụp xuống, như thể một bức tranh thủy mặc vừa bị lật mở một nửa.

 

Nốt ruồi đỏ nơi cổ thấp thoáng ẩn hiện, đầy quyến rũ.

 

Bức tranh này tràn đầy sức sống, hoàn toàn đối lập với vẻ nghiêm túc, cứng nhắc của anh lúc này.

 

Bảo sao anh không cho người khác nhìn.

 

Nhưng tôi nặng 45 cân, trong đó có tận 45 cân là phản nghịch, nên ánh mắt không tự chủ được mà trượt xuống dưới.

 

Ỏ, vẫn mặc quần áo kìa. 

 

Đáng tiếc ghê.

 

Người vẽ bức này chắc chắn là bị đe dọa rồi, không có khí phách gì cả.

 

Tôi còn đang tiếc nuối, thì ngay bên tai bỗng vang lên một tiếng thở dài khẽ khàng: “Nhìn có đẹp không, con người nhỏ?”

 

Miệng tôi nhanh hơn não, vô thức buột ra: “Bình thường thôi, tốt hay xấu cũng chưa thấy rõ nữa mà.”

 

 

Hahaha.

 

Xong rồi, gia đình ơi.

 

Nhìn lén Xuân Cung Đồ lấy Boss phó bản làm nguyên mẫu đã đành, còn nói linh tinh trước mặt Boss, hahaha…

 

Thôi thì, kiếp này cứ tính vậy đi nhỉ?

 

7.

 

Tôi im lặng như thóc, liếc mắt nhìn sang người vừa lên tiếng.

 

Chỉ thấy Tiêu Dữ nửa ngồi xổm xuống, khoảng cách rất gần, ánh mắt ngang bằng với mình.

 

Rõ ràng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước.

 

Nhưng ánh nến mờ ảo ở xa xa lắc lư, soi sáng một nửa gương mặt anh, nửa còn lại chìm trong bóng tối, khiến anh trông…

 

Âm u khó lường.

 

Như thể muốn nuốt sống tôi luôn vậy.

 

【Tiêu Dữ cứ tưởng rằng sau mười tám năm ở trong phó bản, trái tim mình đã lạnh như tuyết đọng trên đỉnh Côn Lôn. Nhưng không ngờ, chỉ một câu nói của cô lại khiến anh bùng cháy!】

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page