Bị Boss Game Kinh Dị Bắt Gọn

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Tôi đang suy nghĩ làm thế nào để tranh thủ lúc Tiêu Dữ mải mê nghiên cứu cách nuôi con người mà lặng lẽ chuồn đi, rời khỏi lăng mộ, hoàn thành nhiệm vụ trong game.

 

Thì bỗng nghe thấy một tiếng thì thầm cực nhỏ, giống như chuột bông gặm hạt dưa: “Con người, thật sự dễ chết quá đi.”

 

Ngài Tiêu Dữ, người đang quyết tâm nuôi tôi trắng trẻo béo tốt, chậm rãi khép lại quyển sách đã bị xoa đến mức sờn mép, sắc mặt nặng nề đi vào khu vực đồ bồi táng, lục lọi loạn xạ một hồi.

 

Mười phút sau.

 

Anh giãn bớt chân mày, bưng một hũ hạt đen sì sì đi đến trước mặt.

 

Tôi cảm động lắm, nhưng không dám động đậy.

 

Xin mạn phép hỏi một câu, thứ này có vẻ không phải đồ ăn cho con người thì phải?

 

Thấy tôi không có phản ứng gì, anh kiên nhẫn giới thiệu: “Con người nhỏ, đây là lúa.”

 

Anh đẩy cái hũ vào lòng tôi, ánh mắt như đang nói “Cái này ngon lắm, thử đi.”

 

“???”

 

Tôi cúi đầu nhìn, trên những hạt đen sì ấy hiện lên vài dòng chữ.

 

【Con người ngu ngốc này đã bốn tiếng chưa ăn gì, Tiêu Dữ lo lắng nó sẽ chết vì nhịn đói quá lâu.】

 

【Vậy nên, sau khi làm hỏng ba cái móc ngọc khảm “đạo cụ vượt ải cấp một”, tám thanh ngọc như ý “đạo cụ vượt ải cấp hai”, bảy chiếc bình lưu ly “đạo cụ vượt ải cấp ba”, cuối cùng anh đã đào được một hũ…】

 

【Hạt lúa từ một ngàn năm trước, hoàn toàn vô dụng.】

 

Thật luôn hả?

 

…Một ngàn năm trước? Đống hạt này chắc đã hóa than hết rồi đúng không?

 

Anh thực sự muốn nuôi tôi sống sao?

 

Hay là đang làm một loại thử nghiệm đặc biệt nào đó trên “con người nhỏ” vậy?

 

5.

 

Trong lúc lý lẽ đấu tranh quyết liệt (gạch bỏ)—

 

Tôi chắp hai tay lại: “Không sao đâu, mặc dù tôi ngày nào cũng bị mấy Boss bắt tới bắt lui, tinh thần suy nhược, trong phó bản ăn bữa trước không có bữa sau, còn bị đau dạ dày nữa.”

 

Tôi tự tạo cho mình hình tượng một kẻ yếu đuối, đáng thương, vô hại.

 

Nhìn thấy chân mày Tiêu Dữ càng nhíu chặt, như thể bị lừa đến mức ngây người, tôi hài lòng tiếp tục bịa chuyện: “Nhưng không sao, anh đẹp trai mà, anh vui là được.” 

 

“Dù sao tôi cũng kiên cường lắm, sẽ tự chôn mình xuống đất một cách thật tao nhã.”

 

Tiêu Dữ: “…”

 

Ai ngờ, giây tiếp theo, khuôn mặt băng giá của anh xuất hiện một vết rạn nhỏ, như có luồng sát khí lạnh lẽo tỏa ra.

 

Tiêu Dữ không nói không rằng, thu lại cái hũ trong tay, rồi thẳng chân đá nó vào góc tường.

 

Chiếc hũ lăn cộp cộp cộp vài vòng, cuối cùng chịu không nổi mà “rắc”, vỡ tan tành.

 

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt tôi và Tiêu Dữ giao nhau.

 

Cả hai đều giữ nguyên một vẻ mặt vô cảm. 

 

Tim tôi đập thình thịch: “!”

 

Là do phát hiện mình đang chém gió à?

 

Hay chỉ vì mình không chịu ăn hạt lúa đã hóa than, nên anh ấy đập vỡ cái hũ để cảnh cáo mình?

 

Tình cảm giữa con người và quái vật… lại mong manh đến thế sao?

 

Cổ! Ngay lúc này! Đang cực kỳ nguy hiểm!

 

Trong lúc tôi tê cả da đầu, ánh mắt thoáng lướt qua những mảnh vỡ ở góc tường, trên đó hiện lên dòng chữ.

 

【Không thể hiểu nổi.】

 

【Chiếc hũ đáng thương bị đá vỡ thế nào cũng không hiểu nổi, rõ ràng là do loài người ngu ngốc kia có dạ dày yếu, quá kén ăn, nhưng tại sao Tiêu Dữ lại trút giận lên nó chứ?】

 

【Nhưng cái hũ đâu có biết.】

 

【Cơn giận của Tiêu Dữ không phải nhắm vào con người, mà là nhắm vào chính bản thân. Đến nửa đêm tỉnh dậy, anh cũng phải tự vung tay tát mình hai cái, rồi nói—】

 

【”Tôi đúng là đáng chết mà.”】

 

【”Con người nhỏ của tôi lại chịu nhiều ấm ức như vậy ở nơi tôi không biết, hừ, tức đến mức không sống nổi nữa!”】

 

Tôi chớp chớp mắt.

 

Tên Boss này… dễ lừa quá đi, đáng yêu ghê.

 

6.

 

Tiêu Dữ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt vẫn lạnh tanh, thần sắc nhàn nhạt, trông chẳng khác gì lúc mới gặp.

 

Nhưng nắm đấm bên hông anh siết chặt, trên đó lơ lửng một hàng chữ. 

 

【Con người ngu ngốc không biết rằng, trong lòng Tiêu Dữ đã chửi rủa hết đám đồng nghiệp từng bắt cóc cô.】

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page