Bị Boss Game Kinh Dị Bắt Gọn

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Tôi cười gượng: “Ha, haha.”

 

Thật sự rất muốn lên mạng hỏi một câu: Lỡ nhận nhầm Boss của phó bản thành đồng đội, làm sao để xử lý tình huống này một cách khéo léo?

 

Chẳng lẽ phải quỳ xuống ôm lấy chân người ta, khóc lóc cầu xin đừng giết mình sao?

 

Vị Boss này vẫn giữ tư thế nắm tay, ánh mắt nhìn tôi không rời. 

 

Anh mím môi, đường viền cằm sắc nét căng chặt.

 

Như thể đang nghiêm túc suy nghĩ— Rốt cuộc nên nấu tôi kiểu hầm cay Tứ Xuyên hay xào tỏi phi.

 

Sau đó, anh dùng bàn tay còn lại—vì lâu không tiếp xúc ánh sáng mặt trời mà trắng đến mức bệnh hoạn, thậm chí còn vương vết máu—đưa lên, chạm vào…

 

Tóc tôi.

 

Tôi: “Hửm?”

 

Tóc của tôi?

 

Không phải bóp cổ tôi sao?

 

3.

 

Người đối diện nghiêm túc và cẩn thận xoa đầu tôi, từng chút, từng chút một.

 

Giống hệt như tôi vuốt lông chó vậy.

 

Toàn thân tôi cứng đờ, ngay cả run rẩy cũng chỉ dám rất nhẹ.

 

Chỉ sợ giây tiếp theo, tên này sẽ cho tôi “mở rộng lồng ngực theo nghĩa đen”.

 

Trong tầm nhìn cố định của, trên chiếc ngọc quan của thanh niên trước mặt, từng dòng chữ cứ hiện lên vù vù.

 

【Lúc này, con người đang cứng đờ chỉ lo lắng liệu Tiêu Dữ có bỗng dưng mất hứng mà “tiễn” cô đi không. Nhưng cô lại không biết rằng, thật ra Tiêu Dữ là một kẻ cuồng con người.】

 

Tôi lúc ấy: ? 

 

Đợi đã, cái gì mà cuồng cái gì cơ?

 

【Boss hoàn toàn không nghiêm túc như vẻ ngoài, trái tim và gương mặt đã ly hôn từ lâu, trong lòng đang gào thét—】

 

【Dụ dỗ loài người thành công!】

 

【Cô ấy đáng yêu quá!】

 

【U ám! Vặn vẹo! Bò trườn! Gào thét! Hung hăng xoa nắn!】

 

【Không được không được, kích động quá rồi, tôi phải tự đào mộ chôn mình để bình tĩnh lại thôi!】

 

Tôi nghi ngờ, đây chắc chắn không phải một trò chơi kinh dị nghiêm túc.

 

Boss hung thần ác sát nhà ai, không nghĩ cách giết người bừa bãi để cạnh tranh thành tích với đồng nghiệp… 

 

Ngược lại, anh lại xách tôi đi khắp nơi khoe mẽ.

 

Anh cúi người, bình thản nói với con bọ xác chết trước mặt: “Xin chào, đây là con người nhỏ tôi mới nuôi.”

 

Lịch sự ghê.

 

Bọ xác chết vặn vẹo bò loạn: “?”

 

【Bọ xác chết không hiểu. Tuy lời Tiêu Dữ nói là câu trần thuật, nhưng lòng anh ấy lại gào thét điên cuồng—】

 

【Làm sao mày biết tao nuôi con người như nào chứ!】

 

【Là con người chủ động nắm tay tao, chủ động dán dính lấy tao đấy nhé!】

 

【Ngưỡng mộ chưa?】

 

【Người khác thấy anh đây là bỏ chạy mất dép, nhưng con người nhỏ của tao thấy tao liền chủ động thu hút sự chú ý đấy!】

 

Tôi: “…”

 

Đừng có vô lý như vậy chứ.

 

Cảnh này đối với mấy ngón chân tôi mà nói, đúng là một công trình lớn.

 

Tiêu Dữ đi dọc đường ống thoát nước, vừa đi vừa chào hỏi. 

 

Gặp quan tài thì gõ, anh nói với xác sống: “Đây là con người.”

 

【Các người chưa từng thấy con người ngoan ngoãn mà không sợ tôi đúng không? Hiếm có lắm đấy!】

 

【Mau lấy chút đồ bồi táng, tặng làm quà gặp mặt cho con người nhỏ của ông đây đi!】

 

Xác sống vốn là cộng sự lâu năm của Tiêu Dữ, lập tức hiểu ý, lục lọi một hồi, cuối cùng moi ra từ góc khuất trong quan tài đầy những dòng chữ 【đạo cụ vượt ải】 một quyển sách.

 

Xác sống chậm rãi nói: “Cầm lấy đi, tặng ngài đó, là đồ tốt đấy.”

 

  1.  

 

Ồ hố?

Đồ tốt gì vậy?

 

Để tôi xem nào—

 

Ừm, 《Làm sao để nuôi con người của bạn trắng trẻo béo tốt》.

 

Trên bìa sách còn bay lơ lửng dòng chữ: 【Đây là một quyển sách hay, xác sống đã nuôi chết một trăm con người mới đúc kết ra tinh hoa này, làm theo hướng dẫn, con người nuôi tại nhà ít nhất có thể sống được một tuần!】

 

Nhìn hệt như lời giới thiệu sách bán chạy.

 

Tôi nhìn Tiêu Dữ với ánh mắt quái lạ, anh còn đang nghiêm túc gạch chân mấy chỗ quan trọng.

 

Tôi ghé mắt xem thử nội dung.

 

【Con người là một loài sinh vật rất yếu ớt. Chúng không ăn sẽ đói, không ngủ sẽ buồn ngủ.】

 

【Hơn nữa, chúng có thể chết.】

 

Tôi: ???

 

Có vẻ đúng, nhưng cũng có gì đó sai sai.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page