Khi bàn tay lạnh như băng của tên đó chọc loạn trên người tôi, tôi nhìn thấy dòng chữ trên đỉnh đầu đối phương: 【Dụ dỗ loài người thành công!】
【Cô ấy đáng yêu quá!】
【U ám! Vặn vẹo! Bò trườn! Gào thét! Hung hăng nhảy!】
【Không được không được, kích động quá rồi, phải tự đào m.ộ chôn mình để bình tĩnh lại thôi!】
Tôi: ?
Xin hỏi một chút, đây thật sự là một trò chơi kinh dị nghiêm túc chứ?
1.
Xuyên vào trò chơi kinh dị, tôi leo lên vị trí top 1 bảng xếp hạng người chơi.
Không dựa vào nắm đấm, cũng chẳng cần động não.
Chủ yếu là nhờ có “hack”.
Ví dụ như—
Trong lăng mộ tối đen như mực, đồng đội vì chọn đường mà bắt đầu hỏi thăm sức khỏe của nhau.
“Sao lại đi đường bên trái? Bộ não của cậu để dành làm di sản à?”
“Dù sao cũng còn cmn hữu dụng hơn não của cậu đấy.”
Còn tôi, tận mắt nhìn thấy trên mặt đất hiện lên một hàng chữ.
【Lúc này, đám nhân loại ngu ngốc hoàn toàn không biết, cả hai con đường trái phải đều là bẫy.】
【Chủ nhân lăng mộ thích những người hướng nội hơn—】
【Ví dụ như những kẻ chui xuống đường ống thoát nước, mới có cơ hội sống sót rời khỏi lăng mộ.】
Chữ đậm.
Chữ in nghiêng.
Chữ tô dày nét.
Như thể sợ tôi không nhìn thấy.
Có người vì sợ chọn sai đường mà chửi mẹ đồng đội.
Còn có người, dù chẳng cần làm gì, con đường đúng vẫn vẫy khăn tay đầy thẹn thùng mà gọi: “Đại gia, mau tới chơi nào~”
Tóm lại, tôi không thể phụ lòng mong đợi.
“Chúng ta đi xuống đường ống thoát nước nhé?”
Đồng đội im lặng như gà, chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi: ???
Tôi trầm giọng: “Ờm… có lẽ các cậu biết định lý Pythagoras chứ?”
“Liên quan gì tới chuyện này?”
Nhìn ánh mắt tha thiết mong chờ câu trả lời của đồng đội, tôi bình thản đáp: “Các cậu hỏi vậy là đúng rồi, vì nó chẳng liên quan gì cả.”
Đồng đội: …!
Thật lòng ghét mấy đứa tay to(*) không biết tiết chế chút nào.
(*) Ý chỉ người chơi game giỏi như có thần nhập.
2.
Từ sau khi vô duyên vô cớ bị đập đầu trong trò chơi, tôi thức tỉnh được “hack” phụ đề.
Những năm tháng ấy, tôi đút tay vào túi, chẳng biết đối thủ là gì.
Cho đến khi—
Phó bản lăng mộ này mạnh mẽ tặng tôi một cú móc hàm trên!
Một cú móc hàm dưới! Một cú đấm móc trái!
Một cú quét chân! Một cú đá xoay!
Rõ ràng đã đi theo đường ống thoát nước mà chủ nhân lăng mộ thích, nhưng đồng đội vẫn cứ lần lượt biến mất một cách khó hiểu.
Tôi dừng bước, vung tay tóm lấy đồng đội duy nhất còn sống sót bên cạnh.
“Tôi có cảm giác có gì đó không đúng lắm, cậu không thấy sao?”
Người kia nói: “Hửm?”
Thấy đối phương có phản ứng, tôi tiếp tục bổ sung: “Tôi cá là chắc chắn có boss ở gần đây.”
Người kia sững người, ngừng lại một chút, rồi nói: “Đúng vậy.”
“Cảm giác của cô khá chuẩn đấy, con người.”
“Tốt mắt lắm, trực giác của tôi trước giờ luôn…”
Giọng tôi đột ngột nghẹn lại.
Mãi đến lúc này tôi mới nhận ra bàn tay mình vừa túm lấy — đốt ngón tay rõ ràng, da thịt nhẵn nhụi, nhưng lạnh lẽo hệt như bị bỏ trong tủ đông suốt trăm năm.
Lạnh đến mức tôi run lên một cái!
Quay đầu nhìn, trước mắt căn bản không phải đồng đội của mình—mà là một thanh niên xa lạ!
Anh đứng thẳng, dáng người cao ráo, trên người mặc bộ hỉ phục đỏ sậm kiểu cổ, đai lưng trắng như tuyết làm nổi bật dáng vẻ vai rộng eo thon.
Đôi mắt phượng dài và lạnh lùng nhìn thẳng vào tôi.
Đẹp trai đến mức điên đảo lòng người.
Nếu gặp ngoài đời, tôi chắc chắn sẽ mời người ta một chầu, đáng tiếc đây lại là trong game—
Người càng đẹp, tôi càng run rẩy.
Thanh niên trước mặt vẫn thản nhiên, không nhìn ra vui buồn.
Chỉ là đáy mắt phượng dài hẹp ấy ẩn chứa chút nghi hoặc.
Anh đan hai bàn tay vào nhau, nhấc lên, vẫy qua vẫy lại trước mặt tôi.
Cùng lúc đó, phụ đề xuất hiện.
【Là Boss của phó bản, Tiêu Dữ vốn nghĩ mình đã trải qua đủ sóng to gió lớn, sớm đã vui giận không lộ ra mặt, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có con người tự chui đầu vào rọ.】
【Bất ngờ ghê á.】
You cannot copy content of this page
Bình luận