Danh sách chương

“Tang thi là gì chứ? Là loài súc sinh ăn thịt người, chẳng còn là con người nữa rồi! Chính vì có mấy con này mà chúng ta chẳng được sống yên ổn, còn định giữ một con trong trại, tôi là người đầu tiên không đồng ý!” Chị Lô lớn tiếng.

Nếu chỉ có Phùng Vĩ khuyên, Đới Anh còn có thể lưỡng lự, nhưng khi chị Lô – người đã sống cùng cậu ta lâu hơn – lên tiếng, cậu ta khó mà không lung lay.

Dù gì thì cậu ta cũng nghĩ anh họ không nên mang theo một con tang thi.

“Giết cô ta… không được. Thôi thế này, tôi sẽ lái xe đưa cô ta đi xa một chút.” Đới Anh do dự một lúc rồi nói.

“Đưa đến chỗ khác không phải cũng vẫn hại người à? Phải giết đi mới là dứt khoát!” Chị Lô nói.

“Không được, anh họ tôi sẽ thực sự tức giận đấy!” Đới Anh nhấn mạnh: “Tôi sẽ đưa cô ta đi xa.”

Tiết Linh ngồi trong xe, đã nhiều lần cố gắng bỏ trốn nhưng không thành, đành cam chịu ngồi thẫn thờ.

Tang thi không biết mở cửa xe, tên chó chết Văn Cửu Tắc cảnh giác đến mức khóa cả cửa lẫn cửa sổ.

Bất ngờ, có người ngồi vào ghế lái. Là em trai của Văn Cửu Tắc, cậu ta liếc nhìn cô rồi nói nhanh:

“Xin lỗi nhé, tôi sẽ đưa cô đi xa một chút, đừng trách tôi, ai bảo cô là tang thi chứ.”

Cậu ta biết tang thi không hiểu tiếng người, nhưng nói vậy để lòng mình nhẹ nhõm hơn.

Trước khi lái xe, cậu ta xác nhận lại lần nữa rằng con tang thi ở ghế sau đã bị trói tay và cài dây an toàn, sẽ không bất ngờ lao đến cắn mình. Sau đó, cậu ta nhanh chóng khởi động xe và lái đi.

Tiết Linh không ngờ lại có sự trợ giúp bất ngờ thế này, cô muốn bỏ trốn, và cậu em trai của Văn Cửu Tắc lại giúp cô một tay.

Cảm ơn nhé, em trai!

Tiết Linh phối hợp suốt quãng đường, không cố tình gào thét hay giãy giụa để dọa cậu ta, nhờ vậy mà Đới Anh đã an toàn đưa cô đến một khu rừng hẻo lánh.

Xe dừng bên vệ đường một lúc, cậu ta đẩy Tiết Linh xuống xe rồi nhanh chóng lái xe rời đi.

Tiết Linh lồm cồm bò dậy, trong lòng thở dài.

Sao không làm người tốt đến cùng, giúp cô tháo cái trói ở sau lưng chứ.

Tên chó chết Văn Cửu Tắc đã trói cô quá chặt, với một con tang thi như cô thì rất khó tự mình tháo ra!

Có lẽ cô phải tìm một ngôi nhà nào đó, vào bếp tìm con dao để cắt dây trói này.

Thật tuyệt, cô lại được tự do! Phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi!

Cô lảo đảo đi trên con đường hoang vắng, trong đầu thầm nghĩ sẽ không bao giờ muốn gặp lại Văn Cửu Tắc nữa.

Cô chết yên ổn không được, còn bị Văn Cửu Tắc ôm suốt trên xe, cảm giác như đã chết thêm một lần nữa.

Buổi tối, những người đàn ông sau khi hoàn thành việc dọn dẹp tang thi ở khu nhà máy trở về, ai nấy đều phấn khởi vì phát hiện rất nhiều máy móc trong nhà máy vẫn còn sử dụng được.

Văn Cửu Tắc rời khỏi đoàn người, trên quần hắn còn dính máu và bụi bẩn, tay thì đang lau con dao ngắn, khẩu súng lăm lăm cắm ở thắt lưng.

Anh bước đến bên chiếc xe của mình: “Cậu trông xe tốt chứ, không ai lại gần đúng không?”

“À…” Đới Anh lảng tránh, đáp qua loa.

Văn Cửu Tắc nhìn biểu cảm của cậu ta thì thấy có điều gì đó không đúng, sắc mặt anh bỗng trở nên lạnh lùng, liền kéo mạnh cửa xe ra.

Trong xe là cha con Phùng Vĩ. Người đàn ông trung niên có vẻ chất phác đang ôm con trai ngủ say trong lòng, gượng cười chào anh: “Tiểu Văn à, cậu về rồi hả.”

Họ cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng thực ra đều đang lén lút quan sát biểu cảm của anh.

Văn Cửu Tắc đã sống cùng họ một thời gian, lúc nào cũng cười tươi, không bao giờ nổi giận. Mặc dù không thân thiết với ai, nhưng trông có vẻ dễ tính.

Nhưng lúc này nụ cười biến mất, khuôn mặt anh trở nên trầm ngâm, khiến mọi người đều cảm thấy lo lắng.

Phùng Vĩ ngồi trong xe, bị anh nhìn chằm chằm, không thể cười nổi nữa.

“Xuống xe.” Văn Cửu Tắc nói.

Phùng Vĩ vội vàng giải thích: “Cậu đừng giận, Tiểu Văn à, chúng tôi cũng chỉ nghĩ cho cậu thôi, cậu để một con tang thi trên xe, nguy hiểm lắm…”

“Tôi bảo ông xuống xe.”

“Nhưng Tiểu Thành đang ngủ rồi, xuống xe gió thổi sẽ ốm mất, tôi…”

Văn Cửu Tắc thô bạo giật cổ áo của Phùng Vĩ, lôi hắn ta xuống xe một cách mạnh mẽ.

Phùng Vĩ bị áo siết chặt cổ, mặt đỏ bừng, không thở nổi, hoảng loạn hét lên: “Cậu làm gì vậy, cẩn thận đứa bé!”

Văn Cửu Tắc không để ý đến tiếng hét của hắn ta, kéo cả hai cha con xuống xe và ném họ xuống đất.

Phùng Vĩ vấp chân, ngã nhào xuống đất, kêu rên trong đau đớn. Cậu bé Phùng Tử Thành bị đánh thức, sợ hãi khóc òa trong vòng tay của cha, khiến mọi người trong đoàn xe chú ý.

“Có chuyện gì vậy?”

“Sao Tử Thành lại khóc?”

Văn Cửu Tắc chẳng thèm để ý đến những lời xì xào đó, quay sang nhìn Đới Anh, người đang lúng túng đứng bên cạnh: “Người đâu?”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    vynguyen1

    Truyện vốn có 90 chương mà vào đây 1 chương lớn chia thành 3 chương nhỏ vậy. Đọc 1 chương full tốn 3 lần xiền à

  2. Cấp 1

    phuongthao1

    Cho mình hỏi sao mình nạp rồi mà vẫn chưa đọc đc vậy ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Nàng cho mình số ID và nội dung + thời gian ck để mình hỗ trợ nhé. Liên lạc telegram để được hỗ trợ nhanh hơn ạ.

  3. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

  4. Cấp 1

    nhiusle

    Lại tốn 2 lần mở 1 chương? Bộ nghòe lắm hả:))))

  5. Cấp 1

    nhiusle

    Mua chương rồi mà mới out mấy tiếng bắt mua lại zậy:))) Ảo l à

Trả lời

You cannot copy content of this page