Văn Cửu Tắc lúc nào cũng rất nóng, bàn tay anh bịt lên mặt cô nóng đến nỗi cô không chịu nổi, cô vặn vẹo đầu muốn thoát ra, nhưng kết quả là anh lại càng giữ chặt hơn, ép đầu cô về phía sau.
Tiết Linh cảm thấy đầu anh nghiêng xuống, dựa sát vào cổ cô, tạo thành một cái ôm thật gần gũi.
Anh tựa đầu lên vai cô, thở dài nhẹ nhàng. Đó là tiếng thở dài sao?
Tư thế ôm này trước đây rất quen thuộc, nhưng chẳng phải họ đã chia tay rồi sao? Quan trọng hơn, cô giờ là một con tang thi!
Cô, là, tang, thi, mà!
Bạn trai cũ còn đáng sợ hơn cả tang thi. Mấy năm không gặp, tên này điên rồi à?
Nhưng nghĩ lại thì, Văn Cửu Tắc vốn dĩ không phải là người bình thường.
Bị hơi nóng từ người anh phả vào, Tiết Linh chỉ muốn né ra, thì bỗng cô chú ý thấy đầu của một con chó ló ra từ ghế phụ.
Con chó lông vàng ngồi ở ghế phụ, giống như chủ của nó, đang nhìn chằm chằm vào hai người ở hàng ghế sau.
Đới Anh ngồi ở ghế lái với gương mặt méo xệch, biểu cảm lẫn lộn giữa kinh ngạc và ngượng ngùng, giống như đang diễn lại cảnh của Tiết Linh.
Con chó thì khác, đôi mắt đen láy ướt át của nó nhìn Tiết Linh, lưỡi thè ra một chút, dường như không thấy có gì kỳ lạ trước cảnh tượng này.
Đới Anh chợt nhớ ra trong xe còn có chú chó của mình. Pudding rất thông minh, nếu gặp tang thi nó sẽ phát ra tiếng cảnh báo. Nó từng giúp cậu ta chống lại tang thi tấn công, là một chú chó dũng cảm không sợ tang thi.
Đới Anh định lên tiếng trấn an Pudding, bảo nó đừng sủa con tang thi trong xe.
Nhưng Pudding chỉ nhìn hai người phía sau một lúc, rồi sủa hai tiếng, không phải tiếng sủa đối địch khi gặp tang thi như thường lệ.
Hơn nữa, đuôi của nó còn đang quẫy trên ghế như một chiếc chổi lông gà.
Đây là phản ứng khi gặp người quen.
Phản ứng của Pudding làm Đới Anh nhớ lại điều gì đó, cậu ta cẩn thận nhìn lại con tang thi bị anh họ giữ chặt ở ghế sau.
Con tang thi này, chẳng phải là bạn gái cũ của anh họ sao!
Đó là chuyện từ nhiều năm trước rồi, khi đó anh họ mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, nên cậu ta không nhớ rõ lắm.
Lúc đó anh họ đang học đại học gần nhà cậu ta, thường xuyên qua nhà dắt chó giúp, còn bảo bạn gái của anh họ rất thích chó, muốn dắt Pudding đi chơi với bạn gái.
Cậu ta chỉ gặp bạn gái của anh họ hai lần… đúng là cô ấy rồi!
Cậu ta nhớ rằng cô ấy cũng là người thành phố Dư như cậu ta, sao lại chạy tới thành phố An Khê xa xôi thế này?
Ở ghế sau, Tiết Linh không để ý đến biểu cảm của cậu em trai nhỏ. Cô vừa thấy đầu của con chó vàng xuất hiện, theo phản xạ cô ngả người ra sau.
Là chó! Trông quen quá!
Cô nhớ con chó này, vì nó từng đuổi theo cô suốt nửa tháng, khiến cô mỗi ngày đều phải chạy bán sống bán chết, để lại trong cô một nỗi ám ảnh tâm lý.
Đó là chuyện khoảng bốn năm trước.
Lúc đó cô và Văn Cửu Tắc mới xác định quan hệ không lâu. Cô không nhớ vì lý do gì mà mình muốn rèn luyện sức khỏe, buổi tối rủ Văn Cửu Tắc đi chạy bộ.
Nhưng việc rèn luyện còn khó duy trì hơn cả việc học, cô chưa chạy hết một con phố đã thở hổn hển nói không thể nữa, hôm sau liền muốn bỏ cuộc, kéo lê mãi không chịu ra khỏi nhà.
Văn Cửu Tắc khi ấy cười tươi nói có cách hay, dụ cô ra khỏi nhà.
Họ chạy không được bao lâu trên phố, thì không biết từ đâu một con chó lông vàng lớn xuất hiện, rất hung dữ sủa ầm ĩ lao về phía mình.
Trước đây Tiết Linh không quá sợ chó, nhưng một con chó lớn như thế lao tới dữ tợn và sủa không ngừng, phản xạ đầu tiên của cô là chạy.
Cô chạy phía trước, con chó đuổi phía sau, cô hoảng sợ hét lên gọi Văn Cửu Tắc, còn Văn Cửu Tắc thì cười toe toét chạy phía trước cô, thỉnh thoảng còn chạy ngược, không có chút ý định giúp cô.
Thỉnh thoảng abg chỉ nhắc nhở: “Chó sắp đuổi kịp rồi, cẩn thận nó cắn vào mông em đấy!”
Cô vừa mắng anh vừa chạy thục mạng, nhờ con chó đuổi mà bộc phát ý chí kiên cường.
Mệt lả trở về nhà, Văn Cửu Tắc đỡ lấy cú đấm của cô, an ủi rằng gặp con chó dữ như vậy chỉ là ngoài ý muốn, ngày mai họ sẽ đổi con đường khác mà chạy.
Thế rồi, trên con đường khác, họ lại gặp con chó lông vàng hung dữ đó.
Ngay khi nó nhìn cô, con chó lại bắt đầu đuổi theo.
…
Ngày nào cũng bị chó đuổi suốt nửa tháng, cuối cùng Tiết Linh mới phát hiện ra con chó đó là của em trai họ của Văn Cửu Tắc. Mỗi tối anh đều dẫn nó ra đuổi theo cô.
Diễn xuất thật tuyệt, cả người và chó đều diễn rất đạt. Nếu không phải cô tình cờ thấy anh dẫn con chó đi dạo, còn khen nó làm tốt lắm, cô vẫn chưa biết mình bị lừa.
You cannot copy content of this page
vynguyen1
Truyện vốn có 90 chương mà vào đây 1 chương lớn chia thành 3 chương nhỏ vậy. Đọc 1 chương full tốn 3 lần xiền à
2 tháng
phuongthao1
Cho mình hỏi sao mình nạp rồi mà vẫn chưa đọc đc vậy ạ
4 tháng
kratos01
Nàng cho mình số ID và nội dung + thời gian ck để mình hỗ trợ nhé. Liên lạc telegram để được hỗ trợ nhanh hơn ạ.
4 tháng
kratos01
Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3
4 tháng
nhiusle
Lại tốn 2 lần mở 1 chương? Bộ nghòe lắm hả:))))
7 tháng
nhiusle
Mua chương rồi mà mới out mấy tiếng bắt mua lại zậy:))) Ảo l à
7 tháng