“Cậu mới tè ra quần ấy! Tôi đâu có kém cỏi như vậy!”
“Được rồi được rồi, canh nấu xong rồi, mau đến ăn đi!”
Khu cắm trại có hơn hai mươi người, rất náo nhiệt. Đới Anh ôm lấy chú chó lông vàng lớn đang chạy đến đón mình, vuốt ve đầu nó một cách âu yếm.
Chen vào đám đông múc hai bát canh đặc sệt, nhét hai hộp đồ hộp vào túi, Đới Anh chen ra khỏi đám đông, dẫn theo chú chó của mình đi tìm bóng dáng của anh họ.
Có một người đang ngồi trên nóc chiếc xe ở ngoài rìa, canh chừng.
“Anh họ, sao anh lại ngồi một mình ở đây nữa, không ra đó ăn cùng mọi người?”
“Ồn quá.” Văn Cửu Tắc đang ngồi trên nóc xe lười biếng nói.
Anh cao lớn, vai rộng eo thon, một chiếc áo phông đen đơn giản mặc trên người cũng biến thành kiểu áo bó sát, lộ rõ cơ ngực rắn chắc, nhìn là biết rất mạnh mẽ.
Chỉ là tóc của anh dài quá, phần đuôi tóc rối bù xõa trên vai, lại không được chải chuốt, ngồi cúi lưng một cách uể oải, trông có vẻ lãng tử.
Đới Anh là một thiếu niên yếu ớt 19 tuổi, mỗi lần nhìn thấy thân hình của anh họ đều ngưỡng mộ, cậu ta cũng muốn lớn lên có được vóc dáng như thế.
Hôm nay cậu ta cùng anh Mễ và anh họ đi dụ tang thi, suýt nữa thì bị tang thi tóm được, anh họ chỉ dùng một tay đã kéo cậu ta trở lại xe, rồi nhanh chóng chém đứt cổ con tang thi.
Tang thi bây giờ không còn như mấy tang thi lúc ban đầu nữa, cổ cứng như vậy mà anh họ cũng có thể một nhát chém đứt, thật là lợi hại chết đi được.
Văn Cửu Tắc cũng đang ăn, một tay cầm bánh quy nén dùng để bổ sung năng lượng, tay còn lại thì chơi đùa với con dao ngắn dùng để chém tang thi.
“Anh họ đừng ăn cái này nữa, đây này, có canh và cả đồ hộp!” Đới Anh cũng leo lên nóc xe, mang canh nóng và đồ hộp của mình đến lấy lòng.
Văn Cửu Tắc nhìn Đới Anh bằng ánh mắt cười cười, cảm thấy cậu ta không khác gì con chó vàng lớn bên cạnh, đuôi như sắp vẫy đến nơi.
“Anh họ, sắp tới anh vẫn đi cùng chúng em chứ?” Đới Anh vừa bưng canh vừa hỏi: “Anh nói muốn đi xem thử làng Khưu, bọn em có thể đi cùng anh một chuyến, rồi anh lại theo bọn em về trại.”
Văn Cửu Tắc không đồng ý: “Không cần.”
Đới Anh còn định thuyết phục thêm, bởi sau tận thế, có thể gặp lại người thân là điều rất hiếm.
Lúc mới bắt đầu tận thế quá hỗn loạn, toàn bộ mạng lưới giao thông đều tê liệt, họ đã có một khoảng thời gian dài không thể liên lạc được với anh họ, mãi đến hai tháng trước mới tình cờ gặp lại.
Cũng vì vậy mà anh họ mới tạm thời đi cùng với đoàn xe của họ.
Nhưng anh họ cũng nói rồi, sẽ không đi cùng họ mãi, sau khi đến làng Khưu của nhà họ Văn, anh ấy sẽ đi đường riêng.
“Anh họ, dù sao anh cũng không có mục đích cụ thể, sao không đi cùng bọn em luôn? Mọi người ở cùng nhau sẽ tốt hơn, còn có thể hỗ trợ lẫn nhau…”
Văn Cửu Tắc mặc cho cậu ta nói, tiếp tục gặm bánh quy nén và chơi đùa với con dao ngắn, không có bất kỳ phản ứng dư thừa nào.
Đới Anh nói mãi không được, đành thở dài uống canh của mình.
Anh họ của cậu ta nhìn thì có vẻ thoải mái, không để ý điều gì, dù thường cười tươi nhưng thật ra rất khó tiếp cận.
Anh ấy đã theo đoàn xe được hai tháng, vừa đẹp trai lại giỏi võ, nhiều người trong đoàn đều thích anh, nhưng chẳng ai có thể thực sự thân thiết với anh cả.
“Anh họ, sắp tới anh định đi đâu vậy?”
“Không biết.”
“Anh họ, anh đi khắp nơi thế này là để du lịch à?”
“Không phải.”
“Vậy tại sao anh lại phải đi khắp nơi, bây giờ bên ngoài nguy hiểm như vậy mà.”
“Cậu nhiều lời quá, ăn xong thì đi nghỉ đi… mượn con chó của cậu chơi chút nào.”
“Ồ, Pudding, lại đây, chơi với anh họ nào!”
Con chó vàng lớn ngoan ngoãn nhảy lên nắp xe, vẫy đuôi đặt đầu lên đầu gối đang co lại của Văn Cửu Tắc.
Đới Anh đã nuôi con chó này từ trước tận thế, nuôi được mấy năm rồi. Cậu ta cầm hai bát canh trống, nhìn thấy anh họ đang vuốt ve cằm của Pudding, có vẻ như anh ấy cũng khá thích nó, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
“Anh họ, anh còn nhớ không, khoảng bốn năm trước, khi anh học đại học ở thành phố Du, có một thời gian anh thường giúp em dắt chó đi dạo đấy.”
Văn Cửu Tắc dừng động tác vuốt ve con chó lại, sau đó cười nhạt: “Ừ, nhớ.”
Trời dần tối, trại trở nên yên tĩnh. Dần dần, trên bầu trời xuất hiện một vệt sáng, một ngày mới đã đến.
“Hôm nay là thứ hai, ngày 26 tháng 8 năm 3035, nhiệt độ bề mặt 37 độ, trời nắng.”
Đài phát thanh trên xe phát ra thông báo.
Đoàn xe lại tiếp tục khởi hành, rời khỏi khu cắm trại đã nghỉ ngơi suốt đêm.
Hôm nay Tiết Linh không ở lại công viên, chiếc ghế bập bênh mà cô thường nằm cuối cùng cũng bị cô đè hỏng vào sáng nay.
Cô cảm thấy đó là một điềm không lành, quyết định ra ngoài tìm thêm một chiếc ghế bập bênh khác. Cuộc sống của tang thi đơn điệu và nhàm chán như thế, đơn giản không phô trương.
Cô có thể dành cả ngày để tìm một chiếc ghế bập bênh ưng ý. Nếu ở xa, có khi phải mất cả ngày mới kéo được ghế về.
You cannot copy content of this page
vynguyen1
Truyện vốn có 90 chương mà vào đây 1 chương lớn chia thành 3 chương nhỏ vậy. Đọc 1 chương full tốn 3 lần xiền à
2 tháng
phuongthao1
Cho mình hỏi sao mình nạp rồi mà vẫn chưa đọc đc vậy ạ
4 tháng
kratos01
Nàng cho mình số ID và nội dung + thời gian ck để mình hỗ trợ nhé. Liên lạc telegram để được hỗ trợ nhanh hơn ạ.
4 tháng
kratos01
Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3
4 tháng
nhiusle
Lại tốn 2 lần mở 1 chương? Bộ nghòe lắm hả:))))
7 tháng
nhiusle
Mua chương rồi mà mới out mấy tiếng bắt mua lại zậy:))) Ảo l à
7 tháng