Anh cao lớn, cơ thể rắn chắc, trông như một người rất giỏi đánh nhau, nhưng người đàn ông thấp hơn anh nửa cái đầu đang dùng gậy đánh vào người anh. Anh không hề phản kháng, chỉ giơ tay lên đỡ khi cây gậy chuẩn bị đập mạnh vào đầu mình.
Gương mặt anh không biểu lộ gì, như thể người đang bị đánh không phải là mình. Nhưng những vết thương trên tay và cổ anh thì rõ ràng vô cùng đáng sợ.
Điều trùng hợp là, người đang cầm gậy hung hăng đánh anh lại là một người Tiết Linh quen biết.
Văn Huyên, thành viên hội sinh viên Đại học Du Thị, học khóa trên, là đàn anh của cô.
Tiết Linh là thành viên của bộ phận ngoại vụ trường Sư phạm Du Thị, trưởng phòng của cô và chủ tịch hội sinh viên trường Đại học Du Thị là một cặp đôi. Hai hội sinh viên từng tổ chức buổi liên hoan, và đó là lúc cô quen biết Văn Huyên.
Lúc đó, Văn Huyên có vẻ rất quan tâm đến cô, thậm chí trưởng phòng của cô còn đùa rằng họ có thể trở thành một đôi.
Nhưng Tiết Linh không cảm thấy thân thiết với Văn Huyên, nên không đáp lại, và chuyện đó chẳng đi đến đâu.
Không ngờ cô lại chứng kiến cảnh tượng này. Văn Huyên trông như đang cố đánh người ta đến chết, sự tàn nhẫn trong mắt hắn ta khiến cô rùng mình, hoàn toàn khác xa với hình ảnh nho nhã, lịch lãm mà hắn ta từng thể hiện trước đây.
Tiết Linh kinh hãi trước cảnh tượng đó, lưỡng lự không biết có nên can thiệp hay không.
Cô nhìn thấy cây gậy của Văn Huyên đập xuống vai người kia, gãy đôi ra, nhưng hắn ta dường như vẫn chưa muốn dừng lại.
Tim Tiết Linh đập thình thịch, không thể chịu nổi nữa, cô cất tiếng lớn: “Văn Huyên, anh đang làm gì vậy?”
Nghe thấy giọng cô cùng ánh mắt kỳ lạ, kinh hãi của hai cô gái bên cạnh, Văn Huyên sững sờ, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, rồi bối rối nói vài lời chống chế.
Người bị đánh thoáng nhìn cô một cái, xoay vai đầy vết thương rồi rời đi với vẻ thờ ơ.
Ngày hôm sau, Văn Huyên bất ngờ đến trường tìm cô, nói với cô những điều chẳng liên quan gì cả.
“Hôm qua người đó là em trai họ của tôi, tên là Văn Cửu Tắc. Hắn là con ngoài giá thú. Mẹ hắn thấy nhà chúng tôi có tiền nên mới bám lấy chú tôi…”
“Tôi thực ra cũng không muốn đánh hắn, thường thì tôi chẳng buồn để ý đến hắn đâu. Nhưng hắn mười hai tuổi mới được ông nội tôi nhận về, trước đây sống bên ngoài, học nhiều thói hư tật xấu. Hắn từ nhỏ đã thích đánh nhau, lại còn trộm cắp, ở trường còn bắt nạt người khác. Tôi làm anh họ, không chịu được nên mới ra tay dạy dỗ…”
Tiết Linh lúc đó đang ngồi trong lớp học môn đại cương, nghe Văn Huyên nói, chỉ muốn bỏ chạy nhưng lại không thể.
Tại sao lại nói với tôi chuyện này chứ? Chúng ta không có quan hệ gì, và cũng chẳng thân thiết mà!
Nụ cười của cô lúc đó chắc chắn rất gượng gạo, nhưng Văn Huyên dường như không nhận ra, tiếp tục vừa phàn nàn, vừa kể lể về đứa em họ không biết nghe lời của mình, nhấn mạnh rằng việc mình đánh nó là chính đáng. Sau đó, hắn ta bắt đầu khoe khoang về gia thế của mình.
“Gia đình chúng tôi không giống những người bình thường khác, có bề dày truyền thống. Nhà tôi quản lý rất nghiêm khắc… Từ nhỏ tôi và các anh chị em trong nhà đều phải học rất nhiều thứ. Em có biết đến lục nghệ của các bậc quân tử thời xưa không…”
Tiết Linh bị ép phải nghe những lời này, suýt chút nữa thì ngất đi.
Chúng ta có sống cùng một thế giới không? Thời đại nào rồi mà vẫn còn có người thích chơi trò gia tộc, dòng chính, dòng thứ thế này?
Tiết Linh từng nghe nói nhà họ Văn của Văn Huyên khá giàu, ở An Khê còn là một gia tộc danh tiếng.
Nghe đâu gia tộc của họ bắt đầu giàu có nhờ nghề đào mộ, sau đó dần chuyển sang kinh doanh đồ cổ, và đã làm ăn chân chính được mấy trăm năm. Ông nội của Văn Huyên còn là một chuyên gia nổi tiếng về cổ vật.
Trong buổi liên hoan trước đây, ngoài việc khoe khoang chiếc đồng hồ đắt tiền của mình, Văn Huyên còn khoe rằng ông nội của hắn ta được mọi người tôn trọng như thế nào, rồi vào dịp Tết nhà hắn ta có những nhân vật nổi tiếng đến thăm.
Lúc đó, Tiết Linh chỉ thấy hắn ta khoe khoang quá mức, nên muốn tránh xa. Nhưng bây giờ, cô càng cảm thấy không hổ danh là gia đình có truyền thống, trong người hắn ta có một mùi vị cứ như mới vừa chui lên từ lòng đất vậy.
Cảm thấy đã giải thích rõ ràng, xóa tan mọi hiểu lầm và cải thiện được hình ảnh của mình, Văn Huyên sau một hồi thao thao bất tuyệt lại đề nghị mời cô đi ăn trưa. Ngay lúc tiếng chuông tan học vang lên, Tiết Linh đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chạy biến đi.
Người ngoài trường đến đây gây náo loạn, sao chẳng có ai quản lý vậy chứ!
You cannot copy content of this page
vynguyen1
Truyện vốn có 90 chương mà vào đây 1 chương lớn chia thành 3 chương nhỏ vậy. Đọc 1 chương full tốn 3 lần xiền à
2 tháng
phuongthao1
Cho mình hỏi sao mình nạp rồi mà vẫn chưa đọc đc vậy ạ
4 tháng
kratos01
Nàng cho mình số ID và nội dung + thời gian ck để mình hỗ trợ nhé. Liên lạc telegram để được hỗ trợ nhanh hơn ạ.
4 tháng
kratos01
Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3
4 tháng
nhiusle
Lại tốn 2 lần mở 1 chương? Bộ nghòe lắm hả:))))
7 tháng
nhiusle
Mua chương rồi mà mới out mấy tiếng bắt mua lại zậy:))) Ảo l à
7 tháng