Người anh tiến từ từ đến sau lưng Tiết Linh, còn người em đi thẳng tới chiếc xe. Trước đây, người em làm việc trong tiệm sửa xe nên rất quen với việc cạy cửa và trộm xe.
Hai người phối hợp rất ăn ý, mọi thứ tưởng chừng diễn ra suôn sẻ.
Người anh chịu trách nhiệm khống chế Tiết Linh, đột nhiên từ phía sau lao tới, lấy tay bịt miệng và mũi cô, cố gắng ngăn không cho cô hét lên. Nhưng hắn ta bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn, hắn ta đối diện với một đôi mắt đỏ thẫm đặc trưng của tang thi.
Bị người lạ bịt miệng, Tiết Linh: “?”
Cô lập tức hiểu rõ tình hình hiện tại, ánh mắt lóe lên tia dữ tợn.
Cô không thể đấu lại một người khỏe mạnh như Văn Cửu Tắc, người từng có sức mạnh đáng kinh ngạc, nhưng với một gã đàn ông béo mập, yếu đuối này thì sao?
Tay hắn ta đang đưa đến sát miệng cô, Tiết Linh chẳng ngại ngần mà cắn mạnh một cái.
“Á!” Người đàn ông thấp bé nhìn rõ mặt cô, kinh hãi hét lớn, như bị điện giật, vội buông cô ra, lăn lộn bỏ chạy.
“Con bé này là tang thi! Nó cắn anh rồi!”
Âm thanh hoảng loạn tuyệt vọng trong giọng hắn khiến người em trai đang cạy cửa xe cũng giật mình, suýt ngã.
Không thể trách hắn ta vì quá tuyệt vọng, bởi tang thi tuy không nhanh nhẹn nhưng lại có sức phòng thủ cao, và quan trọng nhất là mang theo độc tố.
Hắn ta vừa đưa tay cho tang thi cắn, không quá nửa ngày nữa là sẽ biến thành một con tang thi mới.
Tiết Linh nhìn cảnh tượng hắn ta sợ hãi đến mức luống cuống, ngã lăn trên đất, rồi nhổ một bãi máu ra khỏi miệng.
Cô vừa định quay lại chỗ ngồi thì *bùm*, một tiếng súng nổ vang lên.
Người đàn ông thấp bé đang lăn lộn chạy về phía em trai bỗng ngã sấp xuống, đầu lệch sang một bên, máu đỏ nhanh chóng tràn ra dưới cơ thể.
Văn Cửu Tắc bước nhanh ra từ trong nhà, cả người anh vẫn còn ướt sũng, không mặc áo trên người, để lộ cơ bắp rắn chắc và quyến rũ. Tóc ướt sũng, bết dính trên xương quai xanh, từng giọt nước nhỏ xuống.
Anh cầm khẩu súng trong tay, không biểu lộ chút cảm xúc nào, bắn chết một người rồi chĩa nòng súng về phía người đàn ông cao to, đen đúa đang đứng cạnh cửa xe.
Người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi sợ hãi giơ tay lên đầu hàng ngay lập tức: “Đừng! Đừng bắn!”
Hắn ta lắp bắp xin tha, miệng líu ríu không ngừng.
Tiết Linh cứ tưởng Văn Cửu Tắc sẽ bắn hắn ta ngay lập tức, tiễn hắn ta theo chân người đàn ông kia xuống địa ngục.
Nhưng Văn Cửu Tắc không nổ súng thêm, anh chỉ dùng dây trói chặt người đàn ông cao to lại.
Cách trói của anh cũng rất chuyên nghiệp, người đàn ông đen đúa không thể cử động, bị Văn Cửu Tắc quăng vào trong sân.
Sau đó, anh kéo xác của gã thấp bé vào góc sân khuất tầm mắt.
Chẳng bao lâu, anh quay lại, tay ướt nhẹp, và tiện tay lau máu dính trên môi Tiết Linh.
“Vào sân ngồi đi.”
Tiết Linh nhìn chằm chằm vào ngực anh, không kiềm chế được mà nghĩ, mấy cơ bắp này… chắc là nhai ngon lắm đây.
Đây không phải là một tưởng tượng vô căn cứ, bởi vì cô từng thử rồi.
Tiết Linh lập tức quay mặt đi, nhắc nhở bản thân: Không được, không được, ăn thịt người là không đúng.
Văn Cửu Tắc đẩy cô vào sân, đặt cô ngồi lên ghế, sau đó lại quay vào trong nhà tiếp tục tắm. Không lâu sau, anh xuất hiện với một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, khiến Tiết Linh không khỏi nghi ngờ liệu anh có tắm kỹ không.
Cô nhìn anh giặt quần áo bẩn, vắt khô và phơi ngay trong sân, rồi lau chùi đôi giày da của mình. Cuối cùng, anh lấy ra một viên đá mài và bắt đầu mài dao.
Trong tiếng mài dao, người đàn ông cao to bị trói gần đó bắt đầu khóc nức nở.
Tiết Linh liếc nhìn anh, thầm nghĩ: Anh bạn này khóc cái gì? Anh mài dao không phải để giết anh đâu.
Mài dao xong, Văn Cửu Tắc bất ngờ thở dài, ngẩng đầu nhìn Tiết Linh và hỏi:
“Em không muốn ăn sao?”
Tiết Linh: “?”
Cô ngơ ngác một lúc, rồi cuối cùng cũng hiểu được ý của Văn Cửu Tắc.
Nếu cô vẫn còn là con người, thì chắc chắn da gà đã nổi đầy mình.
Người đàn ông to con bị trói gần đó là bữa ăn mà Văn Cửu Tắc chuẩn bị cho cô.
Anh đã đợi cô ăn từ nãy đến giờ.
Chẳng trách anh lại quăng người đàn ông này ngay dưới chân cô. Lúc đầu, cô cứ nghĩ anh đang cố tình dọa người kia, giống như “ác giả ác báo”, tang thi trừng trị kẻ xấu.
Nhưng hóa ra…
Tiết Linh nhìn trân trối khi thấy Văn Cửu Tắc bước lại gần, ngồi xổm trước mặt cô và hỏi: “Đã thành tang thi rồi, còn kén ăn sao?”
Biểu cảm của anh rất bình tĩnh, kèm theo nụ cười bất lực, nhưng những lời anh nói ra thật đáng sợ.
“Hay là không biết ăn thế nào? Để anh cắt giúp cho nhé?”
Anh đã từng nói câu này trong lần hai người đi ăn bò bít tết cùng nhau.
You cannot copy content of this page
vynguyen1
Truyện vốn có 90 chương mà vào đây 1 chương lớn chia thành 3 chương nhỏ vậy. Đọc 1 chương full tốn 3 lần xiền à
2 tháng
phuongthao1
Cho mình hỏi sao mình nạp rồi mà vẫn chưa đọc đc vậy ạ
4 tháng
kratos01
Nàng cho mình số ID và nội dung + thời gian ck để mình hỗ trợ nhé. Liên lạc telegram để được hỗ trợ nhanh hơn ạ.
4 tháng
kratos01
Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3
4 tháng
nhiusle
Lại tốn 2 lần mở 1 chương? Bộ nghòe lắm hả:))))
7 tháng
nhiusle
Mua chương rồi mà mới out mấy tiếng bắt mua lại zậy:))) Ảo l à
7 tháng