Anh tự quyết định mọi thứ, chẳng cần sự đồng ý của Tiết Linh.
Tiết Linh giơ chân đá mạnh vào ghế ngồi của anh, tiếng “bộp bộp” vang lên. Văn Cửu Tắc đang ngồi lái xe lại có vẻ rất vui, gật đầu nói: “Ồ, em đồng ý rồi à.”
Họ chưa đi quá xa, vẫn ở vùng ngoại ô của thành phố An Khê.
Tiết Linh lại bị khóa trong xe, qua cửa sổ cô thấy Văn Cửu Tắc xuống xe tìm nơi có thể tắm rửa.
Anh rất thành thạo trong việc khám phá những ngôi nhà bỏ hoang, tránh né và tiêu diệt tang thi một cách gọn gàng, nhanh chóng.
Tiết Linh nhận ra anh không chỉ không sợ cô—một tang thi quen thuộc—mà cũng không sợ những tang thi xa lạ khác. Ngay cả khi bị một con tang thi ghê tởm tấn công sát mặt, anh vẫn bình thản dùng dao ngắn chém đứt cổ nó.
Anh có một khẩu súng ở thắt lưng, nhưng suốt quá trình không hề dùng đến, chỉ sử dụng con dao ngắn.
Tiết Linh đã thấy rất nhiều người giết tang thi, hầu hết mọi người đều thích sử dụng vũ khí dài hơn để giữ khoảng cách với tang thi.
Nhưng Văn Cửu Tắc thì không, anh dùng con dao ngắn, chỉ dài bằng cánh tay. Mỗi lần anh giơ tay ra chém vào cổ tang thi đều khiến người ta phải thót tim, cứ như thể chỉ cần một chút sơ sẩy là sẽ bị cắn trúng.
Đến mức Tiết Linh cũng cảm thấy căng thẳng thay cho anh.
Văn Cửu Tắc quan sát những ngôi nhà trên con phố này, tìm những ngôi nhà có sân và có thể có giếng nước, nơi chưa bị phá hoại nhiều, rồi vào xem xét bên trong.
Anh dùng sức phá cửa, vào nhà kiểm tra một vòng rồi bước ra, thỉnh thoảng tay cầm theo xác tang thi hoặc một số thứ khác.
“Nhìn này, chiếc váy này đẹp không? Đợi lát nữa anh giặt sạch rồi em mặc vào nhé.”
Anh cầm theo một chiếc váy in đầy hoa hướng dương, mở cửa sổ xe và khoe với cô.
Tiết Linh chưa bao giờ kỳ vọng gì vào gu thẩm mỹ của Văn Cửu Tắc, chiếc váy xấu nhất trong tủ đồ của cô chính là do anh mua, cô thậm chí còn không dám mặc ra ngoài.
“Tìm được vài hộp mỹ phẩm chưa mở. Anh nhớ em từng dùng nhãn hiệu này, lát nữa anh sẽ để em dùng.”
Anh lại ném mấy hộp mỹ phẩm và đồ trang điểm vào xe.
Tiết Linh không khỏi ngạc nhiên: Tôi là một tang thi, tôi còn cần dưỡng da ư… Tôi phải khen anh chu đáo sao?
“Yên tâm, anh đã kiểm tra, chưa hết hạn đâu.” Người bạn trai chu đáo than thở, vừa ngạc nhiên vừa nói: “Mỹ phẩm gì mà hạn sử dụng lâu thế, ba năm rồi mà vẫn chưa hết hạn.”
Anh ném đủ thứ vào xe—quần áo, váy, mỹ phẩm, khăn tắm, xà phòng, dầu gội đầu. Nhưng thứ khiến cô không thể hiểu nổi là việc anh còn ném vào xe một chiếc vòng cổ Elizabeth!
Chiếc vòng này thường được đeo quanh cổ chó mèo để ngăn chúng liếm vết thương.
Anh định dùng nó cho cô sao? Đi chết đi!
Văn Cửu Tắc lùng sục hai con phố mà vẫn chưa tìm được nơi tắm phù hợp với ý hắn.
Cuối cùng, sau nhiều nỗ lực, anh cũng tìm thấy một nơi trên con phố thứ ba.
Anh từ cổng ngôi nhà đó bước ra, đi nhanh tới và mở cửa xe, cười nói: “Nhà này có nước trong phòng tắm, còn khá sạch sẽ, mau xuống đi.”
Tiết Linh không muốn xuống, nhưng bị anh kéo xuống.
Một cánh tay của anh vòng qua ngực cô từ phía sau, kéo cô lùi lại. Tiết Linh hai tay bám chặt lấy lưng ghế, móng tay sắc nhọn cào rách mấy đường trên lớp da ghế.
Nhưng sức mạnh của Văn Cửu Tắc quá lớn, anh vẫn kéo cô xuống xe một cách dễ dàng, không để chân cô chạm đất. Tay còn lại anh xách theo túi đựng đủ thứ lỉnh kỉnh.
“Thôi nào, em là tang thi chứ không phải mèo, sao có thể sợ tắm được?” Văn Cửu Tắc cười nói.
Cô không phải sợ tắm, mà là không muốn bị Văn Cửu Tắc giúp tắm!
Hai người đã từng là người yêu trong một năm, và Văn Cửu Tắc… đúng là rất quyến rũ và hấp dẫn, nhưng việc để anh giúp cô tắm rửa thật sự quá ngượng ngùng.
Tuy nhiên, tang thi không có nhân quyền, mà Văn Cửu Tắc thì cũng chẳng biết cảm thông, thế là Tiết Linh vẫn bị ép vào phòng tắm.
Căn phòng đã được Văn Cửu Tắc dọn dẹp sơ qua, dưới sàn vẫn còn chút nước đọng.
Thấy anh cầm cái vòng cổ Elizabeth, Tiết Linh tức điên lên, lập tức lao tới tấn công anh bằng cú húc đầu, dùng hành động quyết liệt để nói rõ rằng cô nhất quyết không đội thứ đó!
“Thôi được rồi, không đội nữa. Chậc, đầu em cứng quá.”
Anh ném cái vòng cổ đi, trói một tay cô vào thanh vịn cạnh bồn cầu trong phòng tắm, rồi đè cô ngồi xuống bồn cầu, lấy bấm móng tay ra và bắt đầu cắt móng tay cho cô.
Móng tay của tang thi đã đen lại, nhọn và sáng bóng, rất cứng. Văn Cửu Tắc cúi xuống tỉ mỉ cắt từng móng, dũa chúng cho tròn trịa và mịn màng.
Mặc dù Tiết Linh cũng đã muốn cắt móng tay từ lâu, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu và không hợp tác, thường giả vờ định lao lên cắn Văn Cửu Tắc.
You cannot copy content of this page
vynguyen1
Truyện vốn có 90 chương mà vào đây 1 chương lớn chia thành 3 chương nhỏ vậy. Đọc 1 chương full tốn 3 lần xiền à
2 tháng
phuongthao1
Cho mình hỏi sao mình nạp rồi mà vẫn chưa đọc đc vậy ạ
4 tháng
kratos01
Nàng cho mình số ID và nội dung + thời gian ck để mình hỗ trợ nhé. Liên lạc telegram để được hỗ trợ nhanh hơn ạ.
4 tháng
kratos01
Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3
4 tháng
nhiusle
Lại tốn 2 lần mở 1 chương? Bộ nghòe lắm hả:))))
7 tháng
nhiusle
Mua chương rồi mà mới out mấy tiếng bắt mua lại zậy:))) Ảo l à
7 tháng