Danh sách chương

Anh dường như chẳng để ý đến việc mình vừa nặng vừa nóng, thậm chí còn vùi đầu vào người cô.

“Ừm… em có hơi bốc mùi.” Anh bỗng nhiên nói.

Tiết Linh: “…”

Văn Cửu Tắc không phòng bị khi cô đột nhiên phát điên, suýt chút nữa đã không giữ được cô.

“Sao lại nổi điên lên vậy? Đói rồi à? Chẳng lẽ em nghe hiểu anh nói gì nên tức giận?”

Nghe không hiểu! Nghe không hiểu tiếng sủa của anh!

Tiết Linh ném đi chút nhân tính còn sót lại, hoàn toàn nổi điên.

Văn Cửu Tắc thấy cô nổi cơn thịnh nộ, đành phải thả cô ra, đứng cách đó không xa, vỗ tay khiêu khích: “Muốn tấn công anh à? Đến đây, xem em có bắt được anh không.”

Ngay lúc đó, bao nhiêu mối hận thù từ trước trỗi dậy trong lòng Tiết Linh. Cô quên mất sự chênh lệch sức mạnh giữa họ, không cam lòng, cứ thế lao lên định đấu với anh.

Văn Cửu Tắc chỉ chống hai tay, dễ dàng né tránh mấy lần, nhìn vẻ mặt hung tợn của cô, hắn thậm chí còn cười thành tiếng: “Em đi đứng lảo đảo như con chim cánh cụt vậy.”

Thật sự, có những người trở thành “bạn trai cũ” là có lý do.

Đúng là đáng ghét!

Sau khi đuổi một lúc, cơn giận của Tiết Linh cũng nguôi đi, nhưng cô vẫn chưa chạm được một sợi tóc của tên chó chết đó.

Cô dừng lại, đột nhiên cảm tang thin rằng mình đã chết rồi, sẽ không bị tức đến chết thêm lần nữa.

Văn Cửu Tắc chầm chậm bước lại gần.

“Còn muốn chơi tiếp không?”

Tiết Linh đột ngột vung tay định đấm vào hông anh, nhưng Văn Cửu Tắc nhanh chóng né sang một bên. Anh lại tiến sát hơn, đưa mặt ra với nụ cười rạng rỡ: “Lại lần nữa không?”

Tiết Linh chẳng muốn tiếp tục nữa, cô quay đầu, loạng choạng đi về phía đống cỏ mà mình vừa nằm.

Văn Cửu Tắc đi theo sau, cảm thán: “Sao anh cảm thấy em bây giờ còn hoạt bát hơn trước.”

Tôi đã chết rồi! Anh còn nói tôi hoạt bát! Nghe lại xem anh đang nói cái gì đi chứ!

Tiết Linh đổ người xuống đống cỏ, định ngã vào đó, nhưng chưa kịp chạm đất thì một cánh tay đã xen vào và kéo cô lại.

“Muốn ngủ ở đây à? Hay là lên xe mà ngủ.”

Anh đặt cô trở lại ghế sau của xe, lần này không trói cô lại nữa, thậm chí còn lấy ra một chiếc chăn đắp lên người cô.

Sau đó, anh đóng cửa xe và đi ra ngoài.

Trong đêm tối, nụ cười trên mặt anh dần biến mất, dựa vào cửa xe, anh châm một điếu thuốc và ngồi ngoài xe cả đêm không ngủ.

Tiết Linh nghĩ anh sẽ nhanh chóng lái xe đưa cô về trại, nhưng không, sáng hôm sau, anh vẫn ở lại đó.

Tiết Linh ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ xe, thấy anh đang rửa mặt bên cạnh một con mương, rồi lau khô tóc và đi về phía xe.

Cô lập tức nằm xuống giả vờ như đang ngủ.

Cửa xe mở ra, một chiếc khăn lạnh và ẩm được đặt lên mặt cô và chà xát nhẹ.

Văn Cửu Tắc nhìn chiếc khăn, nói: “Bảo sao có mùi, em xem, bẩn thế này.”

Nắm tay của Tiết Linh siết lại.

Cô là một tang thi, cơ thể cứng đờ, việc giữ gìn vệ sinh cá nhân vô cùng khó khăn. Hơn nữa, cô thường phải trà trộn vào đám tang thi, bọn họ đâu có quan tâm đến việc cô có rửa mặt hay không, và tất nhiên con người thì lại càng không. Đôi khi cô đành phải lơ là một chút.

Hơn nữa, nếu tang thi quá sạch sẽ, sẽ dễ bị phát hiện và trở thành mục tiêu đầu tiên khi gặp nhóm người sống.

Văn Cửu Tắc là con người, anh biết gì về sự khôn ngoan của tang thi chứ!

“Hay là, để anh tìm chỗ giúp em tắm nhé?” Văn Cửu Tắc nói.

Anh kéo áo phông đen của mình lên: “Anh cũng hai ba ngày rồi chưa tắm, hình như cũng có mùi.”

Từ góc độ của Tiết Linh, cô có thể thấy phần cơ bụng săn chắc và cơ ngực đầy quyến rũ của anh… Có vẻ như anh còn quyến rũ hơn ba năm trước.

Cô nhắm mắt lại.

Xe còn chưa kịp lăn bánh thì Đới Anh và Mễ Ca đã tìm đến.

“Anh họ, cả đêm qua anh không quay về.” Đới Anh lo lắng nói, với vẻ mặt đầy lo âu. “Anh định không về nữa sao?”

“Không về nữa.” Văn Cửu Tắc trả lời với giọng điệu hờ hững.

Mễ Ca bước tới khuyên nhủ: “Tiểu Văn, chuyện này mọi người đều có lỗi cả. Chúng tôi đã bàn bạc rồi, cậu quay lại với chúng tôi đi. Dù gì chúng ta cũng đã đồng hành với nhau một thời gian, có đầu có cuối, đợi khi chúng ta hoàn thành công việc ở đây, cậu muốn đi thì hãy đi.”

“Con tang thi đó cậu cũng có thể đưa về. Tôi đã nói với mọi người rồi, chỉ cần cậu kiểm soát được nó, không để nó làm hại ai là được.”

“Chắc mọi người nhầm rồi.” Văn Cửu Tắc dựa vào xe, nở một nụ cười nhạt: “Tôi không quan tâm họ nghĩ gì, tôi không quay lại không phải vì họ không đồng ý, mà vì tôi không muốn họ làm hại Tiết Linh.”

Đới Anh sững sờ, còn Mễ Ca thì không tán thành: “Cậu rất giỏi, nhưng dù giỏi đến đâu, một mình cậu cũng sẽ có lúc không tiện. Trong những lúc như vậy, là con người thì phải biết giúp đỡ lẫn nhau mới có thể sống sót.”

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    vynguyen1

    Truyện vốn có 90 chương mà vào đây 1 chương lớn chia thành 3 chương nhỏ vậy. Đọc 1 chương full tốn 3 lần xiền à

  2. Cấp 1

    phuongthao1

    Cho mình hỏi sao mình nạp rồi mà vẫn chưa đọc đc vậy ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Nàng cho mình số ID và nội dung + thời gian ck để mình hỗ trợ nhé. Liên lạc telegram để được hỗ trợ nhanh hơn ạ.

  3. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

  4. Cấp 1

    nhiusle

    Lại tốn 2 lần mở 1 chương? Bộ nghòe lắm hả:))))

  5. Cấp 1

    nhiusle

    Mua chương rồi mà mới out mấy tiếng bắt mua lại zậy:))) Ảo l à

Trả lời

You cannot copy content of this page