Danh sách chương

Ba năm sau khi biến thành tang thi, Tiết Linh trà trộn trong đám tang thi lang thang, và bất ngờ gặp một đoàn xe tiêu diệt tang thi.

Thật trùng hợp, người đàn ông đứng trên nóc xe, tay cầm súng chĩa vào cô, chẳng phải là bạn trai cũ của cô, Văn Cửu Tắc sao?

Tháng 8 năm 3035… có lẽ là tháng 8, Tiết Linh không còn nhớ rõ thời gian nữa. 

Nhưng không sao, bây giờ có nhớ thời gian cũng chẳng để làm gì.

Năm nay trời nóng đến kỳ lạ, mặt trời chiếu rọi suốt hơn nửa tháng mà không có lấy một giọt mưa.

Tiết Linh nằm dưới bóng cây rậm rạp, chiếc ghế bập bênh cũ kỹ đã chịu gió nắng suốt ba năm bị cô nằm lên phát ra tiếng kêu cọt kẹt.

Tiết Linh đã không còn cần ngủ từ lâu, nằm đây chỉ để giết thời gian.

Cô nheo mắt, ánh nhìn xa xăm, thẫn thờ nhìn bóng người lay động phía xa. 

Đây từng là một công viên, nếu là ba năm trước, mỗi ngày ở đây hẳn sẽ có rất nhiều người già và trẻ nhỏ đi dạo.

Những cuộc trò chuyện của người già và tiếng la hét của trẻ con sẽ khiến nơi này trở nên ồn ào, nhưng giờ đây, nơi này vô cùng yên tĩnh. 

Những ông lão còng lưng bước đi loạng choạng, những đứa trẻ nhỏ bé mỗi bước đi đều dừng lại, số ít thanh niên thì lảo đảo, động tác cứng đờ và chậm chạp.

Họ đều là tang thi, khi không cảm nhận được hơi thở của con người, chỉ lang thang vô định — như những NPC tên đỏ trong trò chơi điện tử chưa được kích hoạt cơ chế chiến đấu.

Tiết Linh trở mình một cách cứng ngắc, cô như nghe thấy tiếng xương mình kêu cọt kẹt, giống như chiếc ghế bập bênh cũ dưới thân mình. 

Không còn cách nào khác, dẫu sao cô bây giờ cũng là một tang thi, cơ thể cứng đờ, nhiều động tác làm ra cũng rất gượng gạo, chẳng khác gì những đồng loại đang lang thang không xa.

Cô nằm nghiêng người, bắt đầu thẫn thờ nhìn vỏ cây cổ thụ bên cạnh, vỏ cây long ra nứt nẻ, có một con kiến đang bò lên. Cô nhìn con kiến bò càng lúc càng cao, rồi biến mất trên những cành cây cao tít, không thấy nữa.

Cuộc sống của tang thi đơn điệu và nhàm chán như vậy, thẫn thờ một chút là hết một ngày, Tiết Linh đã sống cuộc sống như thế này từ rất lâu rồi.

Không biết phải sống như vậy đến bao giờ nữa, có lẽ phải chờ đến khi cô phân hủy?

Điều này có phần khó khăn, tang thi ngày càng khô cằn, da dẻ cũng trở nên cứng cáp hơn, biết đâu sau này sẽ trở thành da đồng xương sắt, và cô sẽ sống lâu trăm tuổi mất.

Sống hai mươi hai năm, chết bảy mươi tám năm, sao lại không tính là sống lâu trăm tuổi chứ?

Hôm nay có lẽ lại sẽ là một ngày yên bình chẳng có chuyện gì xảy ra. Tiết Linh nhìn ánh chiều tà đỏ rực dần dần trải rộng trên bầu trời, trong lòng thầm nghĩ như vậy.

Có những chuyện không nên nghĩ tới, vừa nghĩ thôi, từ xa bỗng vang lên một tiếng nổ như sấm rền.

Tiếng động này khiến mọi tang thi lập tức chú ý.

Tang thi thường tập trung về nơi phát ra âm thanh, Tiết Linh thấy đám đồng loại giống như học sinh nghe thấy chuông reo đến giờ ăn, bỗng chốc không còn chậm chạp nữa, tranh nhau lao về phía âm thanh phát ra.

Đám tang thi trong công viên nhỏ này nhanh chóng gào thét và chạy biến đi hết, nhưng Tiết Linh vẫn không nhúc nhích, tiếp tục nằm trên chiếc ghế bập bênh của mình. 

Gây ra tiếng động lớn như vậy chỉ có thể là con người, và là một tang thi kỳ lạ vẫn giữ được lý trí của con người, Tiết Linh luôn không thể chấp nhận việc ăn thịt người. Vì thế nên cô không tham gia vào sự náo nhiệt này.

Thành phố An Khê không lớn, cũng chẳng có gì đặc biệt, sau khi bùng nổ dịch tang thi, số lượng người sống sót ở đây ngày càng ít.

Tiết Linh đến đây khoảng một năm trước, trong suốt một năm này, cô chỉ gặp vài người còn sống ở khu vực này.

Lần này tiếng động lớn như vậy, không giống chỉ có một hai người, cũng không biết là ai, đến đây làm gì.

Những tang thi ở đây đều bị thiết bị phát ra tiếng nổ thu hút sang phía khác, đoàn xe tiến lên thuận lợi, chỉ cần bắn hạ vài tang thi lẻ tẻ gần đó, nhanh chóng đến một nơi thích hợp để cắm trại.

Trong khu cắm trại xe bỏ hoang, những người trong đoàn xe thành thạo dọn dẹp các nguy hiểm và những chiếc xe cũ chắn đường, đồng thời dựng lên một số chướng ngại vật để ngăn chặn tang thi.

Một vài chiếc đèn lớn được đặt cạnh xe, có người dựng nồi đun nước, không lâu sau đã có mùi thức ăn thơm phức bốc lên.

Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe cải tiến bề ngoài loang lổ chạy đến, thấy là xe quen thuộc, những người trong khu cắm trại nhanh chóng mở cánh cửa sắt lớn và dọn dẹp chướng ngại vật phía sau, để chiếc xe tiến vào.

Chiếc xe dừng lại, có vài người bước xuống.

“Anh Mễ, các anh đi quảng trường phía đông nam dụ tang thi có thuận lợi không?” 

“Chúng ta đều là người có kinh nghiệm rồi, làm gì có chuyện gì bất ngờ.” 

“Tiểu Anh, lần đầu đi dụ tang thi cùng anh Mễ, có sợ đến mức tè ra quần không ha ha!” 

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    vynguyen1

    Truyện vốn có 90 chương mà vào đây 1 chương lớn chia thành 3 chương nhỏ vậy. Đọc 1 chương full tốn 3 lần xiền à

  2. Cấp 1

    phuongthao1

    Cho mình hỏi sao mình nạp rồi mà vẫn chưa đọc đc vậy ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Nàng cho mình số ID và nội dung + thời gian ck để mình hỗ trợ nhé. Liên lạc telegram để được hỗ trợ nhanh hơn ạ.

  3. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

  4. Cấp 1

    nhiusle

    Lại tốn 2 lần mở 1 chương? Bộ nghòe lắm hả:))))

  5. Cấp 1

    nhiusle

    Mua chương rồi mà mới out mấy tiếng bắt mua lại zậy:))) Ảo l à

Trả lời

You cannot copy content of this page