Bé Ngoan

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Tôi từng nghe ông nội của Từ Trú phê bình anh, nói rằng anh học quá dàn trải, dù học sâu cũng chẳng có gì tinh thông.

 

“Thế gian đã có, tại sao Từ Trú tôi lại không thể học?”

 

Khi nói câu này, Từ Trú giống hệt như lúc anh từng nói:

 

“Tôi từng nuôi cá, nuôi mèo, nuôi chó, vậy tại sao không thể nuôi người?”

 

Từ Trú luôn chăm chỉ trong các buổi học, bởi trước mặt người ngoài, anh luôn thể hiện mình là một đứa trẻ ngoan.

 

Nhưng hôm nay…

 

“Sao cậu lại đột nhiên đến đây?” Giọng của thiếu gia nhỏ không mang chút hơi ấm nào.

 

Trong mắt tôi khi còn là một đứa trẻ sáu tuổi, tình cảnh lúc này của Sở Thanh Kiến thật giống như điều mà người lớn hay nói—”mặt nóng dán lên mông lạnh.”

 

Sở Thanh Kiến cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng đều, nét mặt tràn đầy niềm vui:

 

“Chúng ta đã nửa năm không gặp rồi, Từ Trú, cậu không nhớ tôi sao?”

 

Nhưng còn chưa đợi Từ Trú đáp lại, cậu ta đã tiếp tục nói không ngừng:

 

“Tôi và Châu Anh đã đi rất nhiều nơi nhé. Dạo này sức khỏe cô ấy tốt hơn nhiều, còn học múa ba lê nữa, múa đẹp lắm luôn.”

 

Khi Sở Thanh Kiến nhắc đến hai chữ “Châu Anh,” tôi rõ ràng nhận ra sắc mặt của cậu thiếu gia nhỏ nhà họ Từ dịu lại ngay lập tức.

 

Thậm chí, đứng bên cạnh, tôi cũng nhận thấy sự thay đổi này.

 

Châu Anh, chắc là một cái tên.

 

Thật kỳ lạ, tôi áp sát bên cạnh bà Lưu, hơi bối rối ngẩng đầu nhìn.

 

Bà Lưu cúi xuống, mỉm cười nhẹ nhàng nói:

 

“Châu Anh chính là Đào tiểu thư đó, Đào Châu Anh.”

 

Châu Anh chính là Đào tiểu thư.

 

Tên đầy đủ là Đào Châu Anh.

 

Không giống một số người dễ dàng quên đi ký ức thời thơ ấu, mặc dù những trải nghiệm trước sáu tuổi của tôi cũng dần mờ nhạt, nhưng tất cả những gì xảy ra sau sáu tuổi dường như đều khắc sâu trong trí nhớ.

 

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Sở Thanh Kiến.

 

Cũng là lần đầu tiên nghe đến tên của Đào tiểu thư.

 

Chỉ là, không hiểu vì lý do gì, tôi luôn cảm thấy Từ Trú càng ngày càng khó chịu khi nhìn thấy Sở Thanh Kiến…

 

Dù Sở Thanh Kiến vẫn giữ nguyên dáng vẻ vô tư, phóng khoáng ấy.

 

Sau này, khi tôi ngày càng dành nhiều thời gian cho việc huấn luyện và thi đấu, mỗi tuần gặp Từ Trú chỉ được vài lần, còn không nói đến việc gặp Sở Thanh Kiến.

 

Những ký ức trước đây, không thể nói là tốt đẹp, nhưng cũng chẳng phải tệ hại.

 

Rõ ràng những chuyện đó chưa xảy ra cách đây quá lâu, nhưng mỗi khi hồi tưởng, tôi vẫn cảm thấy đôi chút mơ hồ.

 

Tôi thu lại dòng suy nghĩ, cúi đầu tiếp tục ghi nhớ kỳ phổ.

 

Đối với tôi, cách tốt nhất để tập trung chính là đánh cờ và nghiên cứu kỳ phổ.

 

Thời gian trôi qua không biết bao lâu, cho đến khi tầng dưới lại bắt đầu ồn ào, tôi nghe thấy giọng của Từ Trú.

 

Giọng nói của anh thực ra không to, thậm chí phần lớn thời gian luôn rất điềm tĩnh.

 

Là kiểu giọng không có chuyện gì phải vội vàng, kể cả khi có vấn đề thì cũng sẽ giải quyết một cách thản nhiên.

 

Có lẽ khi còn nhỏ, Từ Trú chưa thực sự giỏi kiểm soát cảm xúc của mình.

 

Nhưng không biết từ khi nào, nụ cười của anh trước mặt người khác đã đạt đến mức ngay cả tôi cũng khó phân biệt được đó là chân thành hay giả tạo.

 

“Sở Thanh Kiến không đến à?”

 

Giọng của Từ Trú dưới lầu thậm chí mang theo chút ý cười, khiến anh trông thật hòa nhã và dịu dàng.

 

Lúc này, anh cũng không cố ý đứng ở trung tâm sự chú ý, nhưng giống như từ trước đến nay anh luôn như vậy—

 

Người thừa kế duy nhất của nhà họ Từ, mãi mãi là tâm điểm trong mọi đám đông.

 

Khi Từ Trú vừa mở miệng, những người khác cũng dần yên lặng.

 

Một nữ sinh lên tiếng đáp:

 

“Thanh Kiến đi gặp hiệu trưởng rồi, vừa mới gọi điện nói đang trên đường đến.”

 

Từ Trú mỉm cười:

 

“Hóa ra là vậy. Lần này cậu ấy từ nước ngoài trở về, cũng không nói với tôi một tiếng.”

 

Thấy anh dường như không giận, những người xung quanh mới lại bắt đầu cười đùa, chỉ là giọng nói đã hạ thấp đi rất nhiều.

 

“Nghe nói ở nước ngoài Thanh Kiến đào hoa lắm, thế mà cũng chịu quay về.”

 

“Chắc là muốn tạo bất ngờ cho cậu, Từ thiếu gia.”

 

Nghe những lời đó, vẻ mặt Từ Trú vẫn ôn hòa, đôi mắt khẽ khép lại, như đang suy nghĩ điều gì.

 

Mái tóc đỏ như lá phong của anh vẫn nổi bật, nhưng khi xuất hiện trên người Từ Trú lại không hề gây cảm giác bất thường.

 

Vẻ ngoài thanh tú như ngọc, môi đỏ răng trắng của vị thiếu gia họ Từ lúc này trông vẫn ung dung, hờ hững nghĩ:

 

[Sở Thanh Kiến, sao cậu không ch*ết luôn ở nước ngoài đi chứ?]

 

10

Không hề biết trong lòng Từ Trú đang nghĩ gì, Sở Thanh Kiến đúng lúc này bước vào cửa.

 

Cậu thiếu niên 16 tuổi, Sở Thanh Kiến, đã cao lớn vượt trội. 

 

Hôm nay cậu ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, vừa ngẩng đầu lên liền để lộ khuôn mặt khôi ngô của mình. 

 

Cậu ta hơi nheo mắt lại, nhìn về phía Từ Trú đang đứng ở trung tâm.

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page