Bé Ngoan

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Chỉ là, hồi nhỏ tôi không thích Từ Trú, nên đương nhiên cũng chẳng ưa gì Chung Quỳ.

 

 

Vì giải Samsung Cup, thầy giáo đã cho các kỳ thủ trong đội nghỉ hai ngày.

 

Vậy nên, sáng sớm, khi đang ngồi trên ghế gỗ uống trà, Từ Trú nhìn thấy tôi thì tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.

 

“Ngủ nướng thì thôi đi, sao trông em chẳng có vẻ gì là lo lắng thế này?”

 

Anh biết rõ tôi còn ở nhà.

 

Sự ngạc nhiên của anh không phải vì hôm nay tôi không đến viện cờ vây.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

 

“Bây giờ mới sáu giờ, hôm nay em được nghỉ.”

 

Trong thời gian tập huấn tôi phải dậy sớm, nên khi được nghỉ thì cơ thể cũng tự thức dậy đúng giờ.

 

Bà Lưu nghe thấy tiếng động, quay người lại, tay cầm một ly sữa.

 

Nhìn ly sữa đó, tôi không kìm được mà khẽ nhíu mày.

 

Chưa đợi tôi nói gì, Từ Trú đã lười biếng lên tiếng:

 

“Hôm nay uống hết ly sữa đó.”

 

Tôi lảng tránh ánh mắt.

 

Bà Lưu cũng góp lời:

 

“Tiểu thư, con còn nhỏ, uống sữa sẽ giúp cao lớn hơn mà.”

 

“Bà Lưu, con thích uống cháo hơn.”

 

Tôi kiên quyết nói.

 

Bà Lưu bất đắc dĩ nhìn tôi, rồi lại nhìn Từ Trú đang ngồi trên ghế.

 

Bà ta đưa ly sữa cho anh.

 

Từ Trú ngước mắt lên, giọng nói nhàn nhạt:

 

“Bé ngoan, uống đi.”

 

Không trốn được.

 

Tôi cúi đầu ủ rũ bước lại gần.

 

Vì còn sớm, Từ Trú vừa mới thắp nhang không lâu, trên người anh vẫn phảng phất mùi hương.

 

Ly sữa đã được hâm nóng, thoảng chút vị ngọt dịu.

 

Tôi uống từng ngụm nhỏ, thì nghe anh nói tiếp:

 

“Vé máy bay đi Samsung Cup tôi đã mua cho em rồi.”

 

Hôm qua thiếu gia nhà họ Từ không hề nhắc gì đến chuyện này.

 

Tôi ngạc nhiên nhìn anh:

 

“Em luôn đi cùng đội mà.”

 

“Lần này em sẽ đi cùng tôi.”

 

Anh cúi đầu uống một ngụm trà.

 

“…”

 

Tôi im lặng quay mặt đi.

 

Có vẻ như Từ Trú không hài lòng với sự im lặng của tôi.

 

“Không nói gì là sao?”

 

Anh cười nhạt một tiếng:

 

“Không muốn đi cùng tôi, muốn đi với Tống Khải Nguyên sao?”

 

Đừng nói là tôi không có ý gì, chuyện này càng không liên quan gì đến Tống Khải Nguyên.

 

“Tống Khải Nguyên là đồng đội, tất nhiên sẽ đi cùng.”

 

Tôi đặt chiếc ly đã uống cạn lên bàn.

 

Từ Trú không chút biểu cảm, quay đầu lại, giọng nói lớn hơn:

 

“Bà Lưu, làm nóng thêm một ly sữa nữa.”

 

Bà Lưu vui vẻ đáp từ phía xa:

 

“Hôm nay tiểu thư thích uống sữa quá nhỉ?”

 

Tôi: “…”

 

Không hiểu sao lại chọc giận Từ Trú nữa rồi.

 

“Hôm nay em nghỉ, đừng ở trong phòng xem sách nữa.”

 

Tâm trạng Từ Trú có vẻ khá hơn một chút, anh nhìn tôi.

 

“Sắp thi đấu rồi.”

 

Anh thản nhiên “ừ” một tiếng, rồi nói:

 

“Đi cùng tôi đến trường.”

 

Mặt tôi cứng đờ.

 

Thật lòng mà nói, tôi không thích đến trường.

 

“Em ở nhà.”

 

Tôi kiên quyết đáp.

 

“Dù em không đi học, thì bài vở cũng đã rơi rớt quá nhiều rồi.”

 

Giọng Từ Trú pha chút khinh thường:

 

“Bé ngoan, dù nhà chúng ta có giàu thế nào, em cũng không thể trở thành kẻ mù chữ.”

 

“Đội có giáo viên.” Tôi vẫn cố phản kháng.

 

Nhưng thực tế chứng minh rằng, phản kháng chẳng có tác dụng gì.

 

Ngôi trường trung học đó là trường nội trú, nhưng Từ Trú đương nhiên không ở ký túc xá.

 

Ngôi trường này có bề dày lịch sử lâu đời, trong khuôn viên vẫn còn nhiều khu biệt thự từng là nơi ở của giáo viên trước đây.

 

Vì muốn tiện nghỉ ngơi, Từ Trú đã thuê một căn biệt thự trong khu vực này.

 

Bình thường tôi tập huấn nhiều, đội cũng đã sắp xếp giáo viên dạy kèm, nên rất ít khi quay lại trường học.

 

Khi Từ Trú đi học, anh để tôi ở lại biệt thự, tiện tay đưa cho tôi mấy bài kiểm tra.

 

Dù suốt mười sáu năm qua tôi chưa bao giờ hiểu được—

 

Nhưng có lẽ việc hành hạ tôi thật sự là sở thích của thiếu gia nhỏ nhà họ Từ.

 

Tôi đau đầu nhìn đống bài kiểm tra trước mặt, lật qua lật lại vài lần, cuối cùng dứt khoát lấy kỳ phổ từ trong túi ra xem.

 

Đối với tôi, so với làm mấy bài kiểm tra này, việc xem kỳ phổ dễ chịu hơn nhiều.

 

Nhưng kỳ phổ còn chưa xem được bao lâu, chuông cửa của biệt thự bỗng nhiên vang lên.

 

Biệt thự này vì xây đã lâu nên cách âm không được tốt lắm.

 

Thế nên dù tôi đang ở tầng hai, vẫn có thể nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện giữa người hầu và khách ở cửa tầng một.

 

“Bạn học Lý, thiếu gia hiện đang đi học rồi.”

 

“Tôi đã nói Từ Trú đi học mà, các cậu không tin, cứ nhất định phải đến xem—”

 

Giọng nói của cậu thiếu niên này nghe có chút quen thuộc, nhưng tôi nhất thời không nhận ra là ai.

 

Bên dưới ồn ào náo nhiệt.

 

Ngoài cậu ta, dường như còn có người khác…

 

8

 

Trường trung học này áp dụng chế độ chọn môn học, vì vậy thời khóa biểu của mỗi học sinh gần như không giống nhau.

 

“Từ Trú không ở đây, chúng ta chờ gì nữa?”

 

“Lần trước các cậu không nghe hoa khôi nói sao…”

 

Giọng nói của mấy bạn học bên dưới dần nhỏ đi, nhưng tôi lại như nghe thấy tên của mình được nhắc đến.

 

Người hầu lên tiếng:

 

“Các bạn, nếu không thì đợi thiếu gia về rồi hãy quay lại nhé?”

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page