Danh sách chương

 

Nhưng anh, tuyệt đối sẽ không buông tay.

 

Ánh mắt của Từ Trú, với chút si mê, dừng lại trên khuôn mặt người đối diện.

 

Anh chậm rãi nói:

 

 “Chỉ là vài tin nóng thôi, có gì phải hoảng.”

 

Thư ký lau mồ hôi, nói:

 

 “Bây giờ không còn mấy người nói về Tạ tiểu thư nữa, nhưng… nhưng họ đều chuyển sang tài khoản của Đào tiểu thư để chửi rồi.”

 

“Ý cậu là gì?” Nghe đến đây, Từ Trú nhíu mày.

 

“Người ta nói rằng Đào tiểu thư không kiểm soát được người hâm mộ, luôn dẫn dắt dư luận…” Giọng thư ký càng ngày càng nhỏ.

 

Đúng lúc này, từ đám đông phía sau bỗng vang lên một tiếng kêu:

 

 “Đào tiểu thư!”

 

Từ Trú quay đầu theo âm thanh, thấy Đào Châu Anh mắt đẫm lệ, cắn môi nhìn anh một cái, rồi xoay người bỏ chạy.

 

Dấu vết nơi khóe mắt của cô ấy, tựa như một nốt ruồi lệ, lại một lần nữa, và vô số lần, gợi nhớ anh về những ký ức thời thơ ấu.

 

“Châu Anh!” Từ Trú đưa điện thoại lại cho thư ký:

 

 “Bảo người gỡ bỏ toàn bộ tin tức nóng, không để lại bất kỳ dấu vết nào, dù phải tốn bao nhiêu tiền cũng không sao.”

 

“Dạ.”

 

Chưa đợi thư ký đáp lời, anh đã đuổi theo Đào Châu Anh.

 

Thư ký há miệng, nhìn sang tôi, có chút lúng túng:

 

 “Tạ tiểu thư, hay cô đợi Đào tiểu thư một lát, lát nữa đi cùng nhau về?”

 

“Không cần đâu, tôi có thể tự về được.”

 

Tôi không nhìn theo bóng lưng của Từ Trú nữa.

 

Nhưng cảm giác trái tim đau nhói này, chỉ cần không nhìn, thật sự có thể không cảm nhận được sao?

 

“Tạ tiểu thư, cô… cô thật sự làm khó tôi quá.” Thư ký hoảng hốt nói, anh ta đâu dám để tôi rời đi như vậy, nếu không cuối cùng người bị ông chủ mắng sẽ là anh ta. 

 

“Cô cũng biết tính thiếu gia rồi mà, tôi…”

 

Tôi im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói:

 

 “Tôi biết rồi.”

 

31

 

Trong vô số lần tôi tự tưởng tượng, tôi từng nghĩ rằng, ít nhất chỉ một khoảnh khắc thôi cũng được, Từ Trú đã từng thích tôi.

 

Là đêm mưa dài đằng đẵng ba năm trước, là những ngày thời tiết được anh nhắn gửi liên tục suốt ba năm không gặp, là giai điệu Cánh bướm nhỏ anh dịu dàng hát ru tôi.

 

Tôi từng nghĩ rằng, dù chỉ trong thoáng chốc, anh cũng đã từng thích tôi.

 

Từ Trú, liệu anh có từng thích Tạ Xuân không?

 

Trong trò chơi điên rồ ấy, trong ba năm dài không gặp gỡ, liệu có khoảnh khắc nào khiến anh rung động không?

 

Nhưng giờ đây tôi đã hiểu—

 

“A Trú, anh thật sự không thích Tiểu Xuân sao?”

 

Là tiếng nức nở vọng ra từ cánh cửa phòng khép hờ.

 

“Châu Anh.” Từ Trú hơi khựng lại, không nói gì.

 

Đào Châu Anh nắm chặt lấy tay áo anh:

 

 “Hay là đúng như những gì người ta nói trên mạng, anh và cô ấy là thanh mai trúc mã, còn em chỉ là một con hề, nực cười nhất, đáng thương nhất?”

 

Từ Trú nhẹ giọng:

 

 “Châu Anh, em đừng kích động.”

 

“Làm sao em có thể không kích động? Làm sao có thể không? Có phải anh chê em mắc bệnh tâm lý nên anh mới thích người khác không? Nhưng A Trú, ngày đó là vì giúp anh, em mới bị người đó giam cầm đến thành ra như bây giờ!” Giọng của Đào Châu Anh càng lúc càng lớn.

 

Trong giọng nói ấy có hoảng loạn, có bất an, thậm chí, cô đã tiết lộ cả bí mật lớn nhất của mình.

 

“Bây giờ em đã ổn rồi, em quên sao? Bác sĩ từng nói với em rằng, em đã hoàn toàn bình phục…”

 

Lời của Từ Trú chưa kịp nói hết thì Đào Châu Anh đã ngắt lời anh. 

 

Cô ấy rưng rưng nước mắt, nói:

 

 “A Trú, chúng ta quen nhau từ rất rất lâu rồi. Em với anh và Thanh Kiến đã quen biết bao nhiêu năm. Không phải anh với Tạ Xuân là thanh mai trúc mã, mà là anh với em mới đúng! Em ở nước ngoài bao nhiêu năm, là để trở nên tốt hơn, để có thể…”

 

Nói đến đây, như sực nhớ ra điều gì đó, cô ấy lại vui mừng nói tiếp:

 

 “Hồi nhỏ anh từng nói, anh sẽ ở bên em mà.”

 

“Châu Anh, đó chỉ là trò chơi hồi bé thôi.”

 

“Vậy anh với Tạ Xuân thì sao? Chẳng phải anh cũng chỉ đang chơi một trò chơi thôi sao? A Trú, anh không giấu được em đâu. Anh giống em, chúng ta đều mắc bệnh, chỉ có chúng ta mới có thể ở bên nhau.”

 

Giọng nói của Đào Châu Anh lại trở nên dịu dàng như mọi khi:

 

 “Anh nhìn thấy vết sẹo ở khóe mắt em không? A Trú, anh còn nhớ ngày hôm đó không? Cha mẹ anh bị chính người đó sát hại, còn trò chơi ấy, cuối cùng chỉ còn lại một mình anh. Chính em đã nhìn thấy anh qua khung cửa sổ, chính em đã cứu anh.”

 

Ngôi nhà nhỏ tối tăm ấy, và nụ cười lạnh lẽo của người đó.

 

Hắn ta nói:

 

 “Cậu chủ nhỏ nhà họ Từ, chúng ta chơi một trò chơi, tên là trốn tìm.”

 

Dù cuối cùng Từ Trú được cứu ra, dù người đó đã bị kết án tử hình, nhưng bao năm qua, trong những cơn mộng mị lúc nửa đêm, anh vẫn không thể quên được ký ức đó.

 

Sau này, bác và thím anh trở thành cha mẹ nuôi của anh, còn cô bé đã cứu anh năm nào trở thành người duy nhất anh nghĩ là cứu rỗi.

Hết Chương 40:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page