Bé Ngoan

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

 

Vì vậy, từ sáu tuổi đến mười sáu tuổi, ngay cả khi tôi tận mắt nhìn thấy hoa khôi của trường bám lấy áo của Từ Trú, cố gắng tiếp cận anh, tôi cũng giả vờ như không nhìn thấy.

 

Trước giờ Từ Trú luôn khiêm tốn.

 

Chỉ là nếu anh muốn nổi bật, thì không ai có thể nổi bật hơn anh.

 

Ánh mắt tôi dừng lại trên mái tóc của Từ Trú một lát, sau đó nhanh chóng rời đi.

 

Dạo gần đây, vì phải tham gia thi đấu, tôi hầu như đều tập trung huấn luyện với đội, đã mấy ngày không gặp Từ Trú.

 

Nên tôi cũng không biết, Từ Trú ở tuổi mười sáu đã chịu kích thích gì mà người bình thường vốn không thích đeo trang sức như anh, lại đi nhuộm một mái tóc đỏ rực vô cùng chói mắt.

 

Nhìn cứ như lá phong rơi trên mặt đất vậy.

 

May mắn thay, Từ Trú có ngoại hình xuất chúng, dù nhuộm cả mái tóc rực rỡ sặc sỡ, người khác cũng chỉ khen rằng anh có mắt thẩm mỹ độc đáo.

 

Trong tiết trời vào thu, anh khoác một chiếc áo dài màu xanh thẫm, hơi dựa vào bức tường, ánh mắt và nét mặt vừa ôn hòa vừa xa cách.

 

Từ Trú đối xử với mọi người luôn như vậy.

 

Những ai không quen biết anh, chỉ cảm thấy anh dịu dàng như ngọc, lời nói nhẹ nhàng, dễ gần.

 

Nhưng những người thân thiết hơn đều biết rõ tính cách kỳ quái của anh, một tính cách mà người thường khó mà theo kịp.

 

Dưới ánh đèn dịu dàng, anh thoải mái giãn đôi mày, nhìn hoa khôi của trường thỉnh thoảng tiến đến gần, tay tùy ý xoay chuỗi hạt, trong mắt phảng phất ý cười.

 

Hành động của hoa khôi ngày càng táo bạo.

 

Tôi thu lại ánh mắt, định quay người rời đi, thì chợt nghe giọng nói quen thuộc vang lên từ phía không xa:

 

“Bé ngoan, đã đến rồi, sao lại đi?”

 

Trên đời này chỉ có một người gọi tôi bằng giọng điệu kỳ quặc như vậy, và cũng chỉ có một người có thể dùng giọng nói dịu dàng để che giấu sự giận dữ khiến người khác kinh sợ.

 

Rõ ràng khoảng cách giữa chúng tôi vẫn còn rất xa…

 

Tôi khẽ thở dài trong lòng, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của hoa khôi.

 

Dưới ánh đèn và sắc thu, vẻ đẹp của cô ấy trở nên ngượng ngùng.

 

Tôi bước qua những chiếc lá ngô đồng rụng trên mặt đất, hoa khôi lắp bắp nói:

 

“Tôi là bạn cùng lớp với Từ Trú.”

 

Cô ấy không nói tên, nhưng tôi từng nhìn thấy thông tin giới thiệu của cô trên trang web của trường.

 

Cô ấy rất xinh đẹp, nhưng thành tích học tập không tốt lắm, vì vậy tôi nhớ ra ngay.

 

Tôi lịch sự đáp lại:

 

“Chào bạn, tôi là Tạ Xuân.”

 

Nghe thấy cái tên này, hoa khôi suy nghĩ một chút, mắt sáng lên:

 

“Bạn là Tạ Xuân? Là Tạ Xuân chơi cờ vây đúng không?”

 

Tôi cân nhắc một lát rồi gật đầu:

 

“Có lẽ là tôi.”

 

“Ba tôi rất thích bạn, bạn giỏi quá. Lúc nào có thời gian, có thể ký tặng cho tôi được không?”

 

Cô ấy mỉm cười rạng rỡ, cúi đầu như muốn tìm thứ gì đó, nhưng khi phát hiện mình đang mặc váy, liền bối rối khép tay lại.

 

Hoa khôi quả thực là người không đi theo lối mòn.

 

Tôi hơi sững người, bên cạnh, chuỗi hạt Từ Trúợng Huyền Âm trong tay cậu thiếu gia nhỏ nhà họ Từ bắt đầu phát ra tiếng kêu ngày càng rõ.

 

Tôi nghiêng đầu nhìn, thấy Từ Trú vẫn giữ nét cười nhẹ trên mặt, nhưng ánh mắt đã lạnh như băng, rõ ràng là vô cùng mất kiên nhẫn.

 

Có vẻ như anh chú ý đến việc tôi đang nhìn mình, Từ Trú liếc qua tôi một cái, không nói gì.

 

Ý là, nhanh chóng tiễn cô ấy đi.

 

Hiểu được ý của anh ấy, tôi ho khẽ một tiếng, bắt đầu tiễn khách:

 

“Nếu có cơ hội thì nhất định, chỉ là bây giờ trời đã tối rồi, bạn cũng nên nhanh chóng về đi.”

 

Hoa khôi vui vẻ gật đầu, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không quên mục đích chính của mình hôm nay.

 

“Từ Trú, cậu phải suy nghĩ kỹ xem có muốn hẹn hò với tôi không nhé.”

 

Cô ấy ngọt ngào buông một câu, rồi đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó, quay đầu, nhìn tôi, sau đó lại nhìn Từ Trú đang dựa bên cạnh.

 

“Đây là biệt thự nhà họ Từ, bạn Tạ Xuân, tối muộn thế này, sao bạn lại ở đây?”

 

Cô ấy tỏ vẻ kinh ngạc, đưa tay che miệng:

 

“Chẳng lẽ bạn và Từ Trú có quan hệ gì sao?”

 

Câu hỏi của hoa khôi thật khó trả lời.

 

Với tôi, nhà họ Từ là ân nhân tài trợ cho tôi.

 

Nhưng với Từ Trú thì…

 

Tôi từng nghĩ rằng trò chơi “cha con” đó của anh chỉ là hứng thú nhất thời, rằng anh sẽ mau chán.

 

Nhưng không ngờ, từ sáu tuổi đến mười sáu tuổi, sau mười năm, Từ Trú vẫn chưa hề mất đi niềm vui với trò chơi này.

 

Chỉ là, trước mặt người khác, chắc anh ấy sẽ không…

 

“Cha con.”

 

Tôi còn chưa kịp mở lời, người đang dựa vào tường đã chậm rãi buông một câu.

 

Tôi sững sờ, ho khan một tiếng, sau đó không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên:

 

“Từ Trú.”

 

Từ Trú khẽ nheo mắt, nhìn hoa khôi đang há hốc mồm vì kinh ngạc, lặp lại lần nữa:

 

“Cha con.”

 

Hoa khôi: “…?”

 

Cô ấy nhìn Từ Trú, rồi nhìn tôi, vẻ mặt kỳ quặc:

 

“Có phải tôi nghe nhầm không? Cái gì cơ?”

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page