Danh sách chương

 

“Thì ra Châu Anh quen Tiểu Xuân à?” Người dẫn chương trình sáng mắt lên, vội hỏi.

 

Đào Châu Anh ngồi bên cạnh khẽ mỉm cười, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng huých vào tôi:

 

 “Cô nói xem, Tiểu Xuân?”

 

Đó là một hành động thể hiện sự thân thiện, gần gũi.

 

Tôi suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nói:

 

 “Gặp Đào tiểu thư vài lần.”

 

Giữa tôi và Đào Châu Anh không hề có mối giao tình nào, mối liên hệ duy nhất là thông qua Từ Trú.

 

 Từ quán bar đến nhà họ Từ, quả thực tôi chỉ gặp cô ấy vài lần.

 

Vậy nên, tôi tự cho rằng câu nói này không có gì sai.

 

Nhưng trên gương mặt xinh đẹp của Đào Châu Anh thoáng hiện nét buồn. 

 

Cô ấy nhẹ giọng nói, với vẻ bất đắc dĩ:

 

 “Tôi còn tưởng tôi với Tiểu Xuân đã được coi là bạn bè rồi chứ. Đến giờ cô vẫn gọi tôi là Đào tiểu thư, rõ ràng đã nói rồi mà, cứ gọi tôi là Châu Anh thôi.”

 

Lời vừa dứt, ánh mắt trông đợi của người dẫn chương trình lập tức hướng về tôi.

 

“Châu Anh.”

 

Tôi thuận theo lời, khẽ mỉm cười.

 

Cách gọi thân mật này, mặc dù tôi không cảm thấy phù hợp với mối quan hệ giữa tôi và cô ấy, nhưng như thầy đã nói, tôi cần chú ý đến hình ảnh của một kỳ thủ.

 

“Vừa rồi Châu Anh đã giới thiệu về múa, Tiểu Xuân, cô có thể nói một chút về cờ vây không?”

 

Người dẫn chương trình rất khéo léo chuyển sang chủ đề tiếp theo.

 

Tôi suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói:

 

 “Có lẽ mọi người thường nghĩ rằng cờ vây là một môn rất nhàm chán, một nghề nghiệp tốn rất nhiều thời gian và không có sức sống. 

 

Tất nhiên, giống như Châu Anh cảm thấy múa là một điều rất thú vị, khi tôi đối diện với cờ vây, tôi cũng cảm thấy mỗi quân cờ đều tràn đầy sức sống.

 

Trong thế giới cờ vây, mỗi ván đấu sẽ mang đến những quá trình và kết quả khác nhau. 

 

Mỗi một tuyển thủ chuyên nghiệp yêu cờ như tôi đều cảm thấy rằng, quân cờ và bàn cờ không phải là những vật vô tri, mà là những người bạn tri kỷ đã đồng hành cùng chúng tôi suốt nhiều năm.”

 

“Kỳ thực, tôi không mong rằng mọi người đều có thể hiểu sâu sắc về cờ vây. 

 

Nhưng tôi hy vọng rằng trong tương lai, sẽ có nhiều bạn trẻ giống như tôi, mang trong mình niềm vui và sự mong chờ, bước vào con đường nghề nghiệp truyền thống này. 

 

Nếu có bạn nào quan tâm đến cờ vây và cảm thấy bối rối, nếu tin tưởng tôi, tôi sẽ rất sẵn lòng giúp mọi người giải đáp.”

 

Khi nói những lời này, tôi nghĩ đến chính mình, nghĩ đến Tống Khải Nguyên, Phong Thần Liên, và cả Liễu Hà, người dù sức khỏe yếu nhưng vẫn kiên trì theo đuổi con đường cờ vây.

 

Nhưng phản ứng của mạng xã hội lại không như tôi mong đợi:

 

——Nghe hay quá, nhưng chẳng phải cô ấy đã thua tại Samsung Cup sao?

 

 ——Xin lỗi, có phải ý của cô ấy là múa không đủ đẳng cấp không? Hay tôi hiểu lầm nhỉ?

 

 ——Một số người bị làm sao thế, sao cứ phải suy diễn ác ý vậy? Là một người luôn theo dõi các giải đấu cờ vây, nghe những lời này tôi gần như rơi nước mắt, nhưng rồi nhìn thấy các bạn lại làm tôi bật cười vì tức.

 

 ——Nói thật, có những người không chỉ cờ kém mà cách hành xử cũng… ừm, thẳng thắn đến mức không phù hợp. Cô ấy vừa gọi Châu Anh mà rõ ràng rất miễn cưỡng, giành được một giải á quân thôi mà đã tự mãn thế sao?

 

 ——Chúng tôi Châu Anh dù chưa từng tham gia giải đấu quốc tế, nhưng đã giành được rất nhiều giải vô địch!

 

 ——Các giải vô địch của cô ấy tính là gì? Được đào tạo dưới tay các nghệ sĩ múa hàng đầu nhưng chỉ giành được giải cấp huyện, cấp tỉnh trong nước. So với Tạ Xuân, thất đẳng, không thấy xấu hổ sao?

 

 ——Những ai thích bôi nhọ Châu Anh, ID của các bạn tôi đã ghi lại rồi. Đợi chút nữa sẽ gửi cho bộ phận truyền thông của Tập đoàn Từ thị nhé, cứ chờ thư luật sư đi!

 

 ——A a a Tập đoàn Từ thị? Tôi đã đoán được là Châu Anh có liên quan đến Từ thị mà!

 

 ——Không phải trước đây đã có người phát hiện Châu Anh xuất thân từ gia đình rất giàu có, còn liên quan đến người thừa kế Tập đoàn Từ thị sao? Nghe nói họ học cùng một trường đại học nữa.

 

 ——Người thừa kế gia tộc x siêu sao múa vô địch, cặp đôi này ai mà không mê cho được!!!

 

 ——Thêm một chữ vào trước cụm “siêu sao múa vô địch” đi: “vô địch cấp huyện, cấp tỉnh.”

 

 

Cho đến khi chương trình phỏng vấn kết thúc, đội ngũ kiểm soát bình luận vẫn không kịp xóa hết những dòng bình luận không liên quan.

 

Đối với những bình luận đó, tôi chỉ thoáng liếc qua rồi không quan tâm thêm.

 

Hoàn thành nhiệm vụ thầy giao đã là đủ.

 

Khi tôi cúi đầu chỉnh lại micro, Đào Châu Anh bên cạnh chuẩn bị bước vào phòng hóa trang trước, nhưng cô ấy đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng:

 

 “A Trú!”

 

“A Trú” mà cô ấy gọi, chỉ có thể là Từ Trú.

 

Tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên.

 

Nhưng ngay khi tôi nhận ra, tôi mới hiểu rằng, từ trước đến nay, dù là bản thân của ngày trước hay bây giờ, cách tôi phản ứng với chuyện thích Từ Trú đã sớm cho thấy câu trả lời.

Hết Chương 37:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page