“Nhưng nói thật, tôi nghĩ hiện giờ cô vẫn chưa phải là đối thủ của anh ta.”
Nói đến đây, anh ấy nhìn tôi, nghiêm túc nói:
“Cô và anh ta không chênh lệch về kỳ lực. Nhưng có một thứ…”
“Một thứ gì?”
“Sự lão luyện.”
Lần này, Phong Thần Liên dùng tiếng Trung, bốn chữ ấy được phát âm rất rõ ràng. Sau đó, anh ấy cảm thán:
“Dù có thua về kỳ lực, anh ta cũng có thể bù đắp bằng khả năng tính toán. Tống Khải Nguyên, quả là một đối thủ rất xảo quyệt.”
Nói xong, không đợi tôi đáp lại, Phong Thần Liên quay lưng, bước đi, guốc gỗ vang lên từng tiếng cộp cộp xa dần.
Những lời của Phong Thần Liên khi đó, tôi thực sự cảm nhận được trong trận đấu cuối cùng với Tống Khải Nguyên.
Tôi tấn công, Tống Khải Nguyên phòng thủ.
Tôi phòng thủ, Tống Khải Nguyên tấn công.
Tôi và Tống Khải Nguyên đều học cùng một viện cờ, lại cùng tuổi, từ nhỏ đã cùng nhau luyện tập.
Hơn mười năm bên nhau, tôi từng nghĩ rằng mình đã hiểu rõ tư duy đối cờ của anh ta.
Nhưng trong trận đấu hôm nay, tôi nhận ra rằng, thực ra tôi không hề hiểu người đồng đội, cũng là đối thủ lâu năm này.
Mỗi nước cờ của anh ta, thoạt nhìn như một lối đi mới, nhưng thực chất đều là sự chuẩn bị kỹ lưỡng cho diễn biến tiếp theo.
Loại suy nghĩ thâm sâu ấy, khi tôi nhận ra, chỉ khiến tôi thêm kinh ngạc.
Dĩ nhiên, anh ta đào bẫy, tôi có thể lấp bẫy.
Chỉ là, càng lâu, tôi càng bị đẩy vào thế bị động.
Anh ta giỏi xây dựng cục thế, tôi giỏi phá vỡ nó, nhưng lại vô tình rơi vào những chiếc bẫy mình đặt ra.
Khi Tống Khải Nguyên thắng tôi với tỷ số 2-1, tôi cuối cùng hiểu được sự tiếc nuối trong thất bại với chênh lệch 1/4 quân cờ của Phong Thần Liên ở bán kết.
Thời gian thi đấu kết thúc—
Khi Tống Khải Nguyên còn chưa kịp phản ứng, tôi đã đưa tay ra, mỉm cười tâm phục khẩu phục:
“Tống Khải Nguyên, anh rất mạnh.”
Ngồi đối diện, Tống Khải Nguyên đứng dậy cùng tôi.
Anh ta nhìn tôi một lúc lâu, sau đó là người chủ động bắt tay tôi trước.
Hàng lông mày vốn nhíu lại của anh ta giờ từ từ giãn ra, cuối cùng là một nụ cười vui vẻ, như ánh sáng len lỏi vào trong đôi mắt.
“Cô cũng không kém.” Tống Khải Nguyên không rời mắt khỏi tôi, nghiêm túc nói.
Khi bắt tay tôi, anh ta nắm rất chặt, rất mạnh.
“Lần sau tôi nhất định thắng anh.”
Anh ta cười: “Tôi chờ.”
Trọng tài tuyên bố kết quả, nhưng Tống Khải Nguyên vẫn chưa chịu buông tay.
Tôi, cùng những người bên cạnh, đều có chút bối rối.
“Tống Khải Nguyên, thất đằng?”
Tôi khẽ co ngón tay lại—
Nhưng anh ta nắm quá chặt.
Trận chung kết kết thúc, mọi thứ đều đã an bài.
Cửa phòng thi đấu được mở ra, đám đông ồn ào tràn vào.
Cũng ngay khoảnh khắc đó, Tống Khải Nguyên buông tay tôi ra.
Giọng anh ta trầm thấp và trang trọng:
“Giành được chức vô địch thế giới sẽ được thăng cấp chín.”
Tôi thu tay lại, ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt anh ta.
Rất sâu.
Trong đó chỉ có một người—
Là tôi.
Giữa đám đông ồn ào và xô bồ, ánh mắt của Tống Khải Nguyên chỉ hướng về tôi.
Âm thanh náo nhiệt vang vọng bên tai, nhưng tôi lại nghe rất rõ ràng giọng nói của anh ta.
Anh ta nói:
“Tống Khải Nguyên, cửu đẳng, thích—”
“Tạ Xuân, thất đẳng.”
29
——Tạ Xuân, đều là người chơi cờ vây, cảm xúc của em… thật sự rất chậm chạp.
——Tống Khải Nguyên, cửu đằng, thích Tạ Xuân, thất đẳng.
“Tiểu Xuân, Tiểu Xuân?”
Tiếng gọi bên tai kéo tôi trở về thực tại.
Tôi đáp lại một tiếng, ngẩng đầu lên, thấy thầy giáo đang nhìn tôi với vẻ khó hiểu:
“Tiểu Xuân, em sao thế? Hồn vía để đâu rồi? Thầy vừa nói với em, em có nghe không?”
“Không nghe…” Tôi thành thật lắc đầu: “Thầy ơi, em mất tập trung, thầy nói lại đi ạ.”
“Hiệp hội sắp xếp cho em tham gia vài chương trình. Đúng lúc giải Xuân Lan kết thúc, em nghỉ ngơi một chút rồi tham gia cho khuây khỏa.”
Thầy đưa cho tôi một xấp tài liệu, tất cả đều liên quan đến các chương trình.
Tôi nhìn tài liệu trên tay thầy nhưng không nhận:
“Thầy ơi, em không muốn đi lắm.”
Thầy: “… Em từ chối có phải hơi dứt khoát không?”
“Huống hồ, Tống Khải Nguyên vừa mới giành chức vô địch Xuân Lan. Nếu muốn mời, chắc chắn họ sẽ mời anh ấy chứ ạ?”
Tôi không ngần ngại bán đứng Tống Khải Nguyên.
Nhắc đến Tống Khải Nguyên, thầy chỉ khẽ nhếch mép:
“Tiểu Tống cứng đầu không chịu nghe, thầy cũng bó tay. Em biết tính cách của cậu ấy rồi mà…”
Đúng vậy, chính vì tôi biết tính cách của Tống Khải Nguyên.
Dù là lúc nhỏ hay hiện tại, thái độ của anh ta đối với tôi và những người khác không có gì khác biệt.
Tôi chưa từng nhận ra rằng… anh ta thích tôi?
Đêm chung kết hôm đó, tôi thực sự nghe thấy lời của Tống Khải Nguyên.
Nhưng mấy ngày sau, anh ta lại cư xử như bình thường, như thể người nói câu đó không phải là mình, và như thể anh ta chưa từng nói điều ấy.
Đối với tôi, Tống Khải Nguyên là đồng đội, cũng là đối thủ.
Anh ta và tôi cùng tuổi, nhưng đúng như Phong Thần Liên đã nói, tâm tính của anh ta chín chắn hơn tôi rất nhiều.
You cannot copy content of this page
Bình luận