Danh sách chương

 

Anh đưa tay giữ lấy tay tôi, lúc này mới khẽ hỏi:

 

“Cô bé ngoan, ba năm qua em sống thế nào?”

 

Tôi không chớp mắt nhìn anh:

 

“Em giành được rất nhiều giải thưởng, anh có muốn nghe không? Em còn lên được cấp bảy…”

 

Tôi hớn hở, đếm từng ngón tay kể cho anh nghe tôi đã nhận được những giải thưởng gì.

 

Từ Trú lắng nghe hết một lượt, đột nhiên giơ tay, khẽ búng nhẹ lên trán tôi.

 

“Ái da!” Tôi lập tức ôm lấy trán, kinh ngạc nhìn anh.

 

“Ý của tôi là…” Ánh mắt anh dừng lại trên gò má tôi: “Em có ăn uống đúng giờ không, có ngủ đủ giấc không… Ba năm qua, em sống tốt chứ?”

 

Cảm giác ấy, không thể diễn tả được.

 

Cổ họng hơi thắt lại.

 

Thật kỳ lạ.

 

Tôi che miệng, đối diện với ánh mắt của Từ Trú, sau đó nước mắt rưng rưng nói:

 

“Từ Trú… em muốn nôn.”

 

Từ Trú: “…”

 

Thế là anh bảo tài xế dừng xe, tôi xuống, ôm lấy thùng rác bên đường mà nôn.

 

Nôn xong quay lại xe, tôi lại đeo bám anh, bắt anh hát cho tôi nghe.

 

Từ Trú thở dài một hơi thật sâu: “Tạ Xuân, em bao nhiêu tuổi rồi?”

 

Tôi tròn mắt nhìn anh, không hiểu ý.

 

“Hồi nhỏ, mỗi lần em ốm là cứ bám lấy tôi đòi tôi hát.”

 

Anh khẽ hạ mi.

 

Lông mi của Từ Trú rất dài, cũng rất dày.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, chỉ cảm thấy càng nhìn càng buồn ngủ.

 

Không biết tại sao, dường như Từ Trú thật sự hát cho tôi nghe—

 

Có vẻ là bài Cánh bướm bay.

 

Bóng tối ngoài xe đậm đặc, tiếng hát bên tai như trôi xa mãi xa.

 

Anh nhẹ nhàng ngân nga:

 

Cánh bướm bay,

 

Cánh bướm bay,

 

Em đang nhớ ai,

 

Sao trời rơi lệ đắng cay,

 

Hoa hồng tàn nơi đây.

 

Ký ức dần dần trở nên rõ ràng hơn.

 

Tôi chống tay lên trán, hít sâu một hơi.

 

Nghe nói có người khi say sẽ quên mất những chuyện đã xảy ra.

 

Nhưng tôi lại không như vậy.

 

Chỉ là ký ức tối qua, có những chuyện tôi nhớ, như việc say rượu, hay quấy rầy Từ Trú bắt anh hát.

 

Nhưng cũng có những chuyện tôi lại không nhớ.

 

Từ Trú quay lại phòng bao từ lúc nào?

 

Sau đó đã xảy ra chuyện gì?

 

Tôi xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng nhớ lại nhưng không thể. Có lẽ lúc ấy tôi cũng chẳng để tâm lắm.

 

Dù vậy, chỉ với những gì tôi nhớ được, đã đủ khiến tôi cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

 

Sau khi rửa mặt xong, tôi lại đứng ngẩn ngơ suy nghĩ một lúc lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa của bà Lưu:

 

“Tiểu thư, dậy chưa vậy?”

 

Tôi vội vàng ra mở cửa:

 

“Bà Lưu, con dậy rồi.”

 

Bà Lưu nắm lấy tay tôi, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, giọng có chút trách móc:

 

“Không phải dì nói con, đi xa như vậy mà chẳng mấy khi gọi điện về, làm dì cứ mãi lo lắng, chẳng biết con gầy hay béo.”

 

“Con không gầy mà.”

 

“Thế này mà không gầy? Gió cũng có thể thổi bay mất con! Về nhà rồi là tốt, lần này về rồi, có phải sẽ không đi nữa không?”

 

Bà Lưu là người đã trông tôi lớn lên. Bà ấy nắm chặt tay tôi, như không muốn buông ra.

 

Tôi khẽ mỉm cười:

 

“Con tạm thời sẽ không đi đâu cả. Bà Lưu, con có mang chút đặc sản về cho dì, không biết dì có thích không?”

 

“Con mang gì về, dì đều thích, chỉ cần con trở về là tốt rồi.”

 

Bà Lưu giơ tay lên, khẽ vuốt mái tóc tôi. Bỗng như nhớ ra điều gì đó, bà ấy đột nhiên ngừng nói.

 

Ánh mắt bà ấy nhìn tôi có chút do dự, như muốn nói gì đó.

 

“Bà Lưu, sao vậy?”

 

“Không có gì, con xuống ăn sáng trước đi. Hôm qua uống say, hôm nay chắc chắn không thoải mái, dì đã hầm chút canh giải rượu cho con. Tối qua dì đã đút cho con một ít, lát nữa con nhớ uống thêm.”

 

Bà Lưu lắc đầu, nắm lấy tay tôi kéo xuống nhà, miệng không ngừng cằn nhằn:

 

“Cũng không biết là ai đưa rượu cho con. Con thì chưa từng uống rượu, may mà thiếu gia có mặt, không thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

 

Nghe đến đây, nghĩ lại những chuyện tối qua, mặt tôi lập tức đỏ bừng.

 

 Chính vì có Từ Trú mà chuyện mới xảy ra chứ!

 

Không biết lát nữa làm sao để đối diện với anh đây…

 

Tôi thở dài nhẹ trong lòng.

 

Khi tôi cùng bà Lưu bước xuống đến giữa cầu thang, ngẩng đầu lên, nhìn về phía phòng ăn quen thuộc, liền thấy hai người.

 

Một trong hai người đứng quay lưng về phía tôi, khoác chiếc áo màu xanh nhạt, vừa nhìn đã nhận ra đó là Từ Trú.

 

Người còn lại ngồi nghiêng một bên, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy tôi.

 

Khi ánh mắt tôi chạm phải người ấy, ngón tay tôi khẽ siết lại, theo phản xạ quay sang hỏi bà Lưu:

 

“Bà Lưu.”

 

Bà Lưu tất nhiên cũng nhìn thấy người đó, bà ấy gật đầu đáp:

 

“Là Đào tiểu thư.”

 

Chưa kịp nói thêm gì, Đào Châu Anh đang ăn sáng tình cờ ngẩng đầu lên, thấy bà Lưu, ánh mắt cô ấy từ từ dừng lại trên người tôi.

 

Cô ấy khẽ mở miệng nói gì đó.

 

Vì khoảng cách hơi xa, tôi không nghe rõ lời cô ấy.

 

Nhưng rất nhanh, Đào Châu Anh đứng dậy, bước về phía tôi.

 

“Tiểu Xuân, tôi còn tưởng cậu sẽ ngủ nướng chứ.”

Hết Chương 28:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page