Danh sách chương

 

Hương vị quả thực không tệ, nhưng không biết vì sao, uống được vài ngụm, đầu tôi bỗng có cảm giác hơi choáng váng.

 

Sở Thanh Kiến nhìn thấy tôi uống xong, liền bật cười, kéo Đào Châu Anh ngồi bên cạnh:

 

“Châu Anh, đừng ngồi đây nữa, chán lắm, đi khiêu vũ với anh đi.”

 

Đào Châu Anh nhìn tôi, rồi lại nhìn Sở Thanh Kiến:

 

“Gần đây em đang dưỡng mắt cá chân mà.”

 

Sở Thanh Kiến chớp mắt:

 

“Thế thì đi hát vậy, đi thôi, Châu Anh.”

 

“Tiểu Xuân, tôi đi hát đây, cậu có muốn đi cùng không?” Đào Châu Anh bất đắc dĩ, hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi tôi.

 

Trước mắt tôi có chút mơ hồ, tôi lắc đầu, giọng nói cũng thấp xuống:

 

“Không, tôi… tôi định về rồi.”

 

Nói xong, Đào Châu Anh dường như đã đứng dậy, rời đi cùng Sở Thanh Kiến.

 

Trong tầm mắt của tôi, bóng lưng của cô ấy và Sở Thanh Kiến dần trở nên mờ nhạt, tôi cố mở to mắt, nhưng vẫn không thể nhìn rõ hơn.

 

Tôi đang… bị cận thị sao?

 

Đầu óc tôi rối tung.

 

24

 

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Từ Trú nhìn đồng hồ, mới nhận ra đã gần một giờ trôi qua.

 

Thư ký bên cạnh lúc này bước tới, cầm lấy tập tài liệu trong tay Từ Trú.

 

“Người tài xế đã đón Tiểu Xuân tới chưa?” Từ Trú tháo kính, day nhẹ sống mũi, khẽ nhắm mắt hỏi.

 

“Rồi ạ, Tạ tiểu thư đã đến từ nửa giờ trước, hiện đang ở trong phòng bao.”

 

Thư ký gật đầu.

 

“Nửa giờ trước?” Từ Trú theo bản năng nhíu mày, nhìn về phía thư ký: “Sao không nhắc tôi?”

 

“Chuyện này…”

 

Nghe câu hỏi của Từ Trú, thư ký hơi bối rối.

 

Rõ ràng thiếu gia ghét nhất là bị người khác làm phiền khi đang làm việc…

 

Từ khi đến bên cạnh vị người thừa kế của Tập đoàn Từ thị này, thư ký đã có nhiều năm kinh nghiệm.

 

Hắn ta không vì tuổi trẻ của Từ Trú mà coi nhẹ anh.

 

Thực tế cũng đúng như vậy.

 

Vị thiếu gia trông bề ngoài ôn hòa, như ngọc ấm áp, nhưng trong sâu thẳm lại là một sự khó chịu, chán ghét đến cực điểm.

 

Anh luôn mang lại cho người khác cảm giác xa cách, dường như không quan tâm, cũng chẳng mảy may để tâm đến bất cứ điều gì.

 

Đó là một loại lạnh lùng cách biệt với thế giới.

 

Dù nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng ngay cả khi ở cạnh Đào tiểu thư – người rất quan trọng với anh – Từ Trú dường như cũng không hoàn toàn thả lỏng.

 

Còn Tạ Xuân…

 

Thư ký chưa từng tiếp xúc với cô gái này, người được nuôi dưỡng trong gia đình Từ từ khi còn nhỏ.

 

Hắn ta chỉ đến làm việc bên cạnh Từ Trú cách đây hai năm.

 

Trong hai năm đó, dường như Từ Trú cũng chưa từng nhắc đến cái tên Tạ Xuân.

 

Một bên là thiếu gia thừa kế của một tập đoàn lớn, một bên là thiên tài cờ vây có tiềm năng giành chức vô địch thế giới.

 

Có lẽ họ có những kỷ niệm từ thời niên thiếu, nhưng…

 

Hai người này, dù nghe thế nào, cũng không giống như thuộc về cùng một thế giới.

 

Vì vậy, dù thư ký từng nghe quản gia biệt thự nhà họ Từ kể về trò chơi giữa Từ Trú và Tạ tiểu thư này, khi nghe thấy mấy tiếng “bé ngoan”, “bé con”, hắn ta cũng không cảm thấy Tạ tiểu thư có vị trí gì đặc biệt với Từ Trú.

 

Nhưng lúc này đây, nhận ra giọng điệu khác lạ của Từ Trú, thư ký lại cảm thấy dường như trước kia mình đã đoán sai điều gì đó.

 

Còn sai ở đâu, nhất thời hắn ta cũng không thể nói rõ được.

 

May mà lần này thiếu gia nhỏ nhà họ Từ không nói nhiều, chỉ chậm rãi bảo: “Anh về trước đi, để tài xế chờ ngoài cửa.”

 

“Ngài sắp đi rồi sao?” Thư ký dè dặt hỏi.

 

Từ Trú khẽ gật đầu, xoay người bước vào phòng bao.

 

Lẽ ra không nên để bé ngoan đến đây.

 

Khoảnh khắc mở cửa phòng bao, tiếng cười đùa và ca hát bên trong lập tức vọng vào tai, khiến Từ Trú khó chịu cau mày.

 

Những người trong phòng thấy anh đứng ở cửa, liền lớn giọng reo lên: “Từ thiếu gia về rồi!”

 

Tiếng hát dần im bặt.

 

Chỉ có ánh đèn vẫn rực rỡ.

 

Ánh mắt Từ Trú lạnh lùng lướt một vòng khắp căn phòng, cuối cùng dừng lại trên chiếc sofa—

 

Người đó mặc một chiếc cardigan len, đầu cúi thấp nên không nhìn rõ gương mặt.

 

Mái tóc đen mềm mại, đôi môi màu anh đào hơi lộ ra.

 

Hoàn toàn không hợp với nơi này.

 

Vậy nên Từ Trú vừa nhìn liền nhận ra, đó là bé ngoan của anh.

 

Người bé con ngoan ngoãn mà anh đã gần ba năm không gặp…

 

Không, cô ấy chẳng ngoan chút nào. Từ Trú lạnh lùng nghĩ.

 

Có người tiến lại gần Từ Trú, cười nói: “Gọi điện lâu thế? Đến uống một ly thư giãn đi.”

 

Trước mặt người ngoài, Từ Trú luôn giữ vẻ ôn hòa.

 

Anh nhàn nhạt cười, từ chối: “Không cần đâu, mọi người cứ chơi vui là được.”

 

Rõ ràng đã từ chối, nhưng người kia vẫn không biết điều.

 

Có lẽ hắn ta hiểu đó là lời từ chối, nhưng vẫn muốn bám lấy Từ Trú, bám lấy nhà họ Từ.

 

“Từ thiếu là nhân vật trung tâm, bọn tôi sao vui nổi chứ! Từ thiếu gia, hiếm lắm mới thấy cậu có thời gian rảnh…”

 

Gã đàn ông cười cợt nhả, lải nhải không ngừng.

Hết Chương 25:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page