Danh sách chương

 

Chỉ là tôi thực sự không hiểu vì sao anh lại tức giận.

 

Khi tôi ở trong nước để luyện tập, dù anh có không hài lòng, nhưng cũng chưa bao giờ nổi giận đến mức này.

 

Hơn nữa, khoảng cách giữa nước H và trong nước rất gần. 

 

Nếu có chuyện gì cần thiết, tôi có thể dễ dàng trở về.

 

Nhưng… liệu có chuyện gì khiến tôi nhất thiết phải trở về ngay lúc này?

 

Những ngày tôi ở lại nước H, tôi đã học được rất nhiều phương pháp rèn luyện kỳ lực khác biệt so với trong nước.

 

Khi ở trong chùa, tâm tôi cũng đặc biệt yên tĩnh.

 

Huống hồ…

 

Trong khoảng thời gian này, không hiểu vì sao, tôi lại rất không muốn trở về.

 

Không muốn gặp lại những người quen, cũng không muốn gặp lại… Từ Trú.

 

Tôi thở dài, cân nhắc rồi mở lời:

 

“Em không muốn gây phiền phức cho anh, cho nhà họ Từ. Ở đây em thấy tiện lợi hơn. Nếu có chuyện gì, em sẽ nói với anh.”

 

Tôi nói chậm rãi, nhưng Từ Trú nghe xong lại bật cười khẽ, một tiếng cười châm biếm vang lên.

 

Anh lập tức giãn lông mày, ánh mắt mang vẻ mỉa mai nhìn tôi:

 

 “Không muốn gây phiền phức cho tôi, cho nhà họ Từ? Tạ Xuân, từ năm em sáu tuổi bước vào nhà họ Từ, em đã có khi nào không gây phiền phức?”

 

“Em bị bệnh là ai chăm sóc em? Em giận dỗi là ai dỗ dành em? Em quên ăn quên ngủ vì luyện tập, là ai luôn nhớ tới em?”

 

“Ngày qua ngày, năm qua năm, Tạ Xuân, chính tôi là người tận mắt nhìn em lớn lên. Bây giờ em lại nói với tôi rằng em không muốn gây phiền phức cho tôi, cho nhà họ Từ. Em thử nói xem, hơn mười năm qua, làm sao để cắt đứt tất cả cho rạch ròi?”

 

Nói đến đây, giọng anh cũng dần cao lên. 

 

Vì nói quá gấp, ngay cả gương mặt tái nhợt của anh cũng dần ửng lên một tia huyết sắc.

 

Là Từ Trú chăm sóc tôi khi tôi ốm.

 

Giận dỗi là Từ Trú dỗ dành tôi.

 

Quên ăn, cũng là Từ Trú luôn cho người nhắc nhở tôi.

 

Tôi đã gây ra rất nhiều phiền phức cho Từ Trú và nhà họ Từ.

 

Không chỉ là lúc này, mà từ năm tôi sáu tuổi bước chân vào nhà họ Từ, tôi đã luôn là một “rắc rối”.

 

Dù tôi đã cố gắng để bản thân trở thành một người “vô hình” trong nhà họ Từ…

 

Nghĩ đến đây, đầu tôi bỗng trở nên trống rỗng. 

 

Trong cơn mơ hồ, tôi mấp máy môi, nhưng câu “Xin lỗi” ấy, tôi lại không thể nói ra, cũng không dám nói.

 

Với Từ Trú, lời xin lỗi đó chỉ càng như đổ thêm dầu vào lửa.

 

Vậy nên, thực ra chỉ cần tôi đồng ý quay về là được.

 

Nhưng mà.

 

Nhưng tại sao…

 

Tại sao tôi lại không muốn trở về đến vậy?

 

Mơ hồ, tôi dường như hiểu được một phần lý do khiến mình không muốn về.

 

Giọng nói của Từ Trú, mang theo sự giận dữ bị đè nén, lại vang lên bên tai tôi:

 

 “Tạ Xuân, rốt cuộc em đang giận dỗi vì điều gì? Em không vui vì điều gì, không hài lòng ở chỗ nào…? Em ở lại đây, em nghĩ tôi có thể yên tâm sao? Hay là…”

 

Anh ngừng một chút, rồi châm biếm nói tiếp:

 “Hay là em nghĩ em đã lớn, đã đủ cứng cáp để bay đi rồi.”

 

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, một cảm giác không rõ ràng dâng lên trong lòng, chỉ khiến tôi dứt khoát đáp lại:

 

 “Em là người, em không có cánh.”

 

Ngón tay anh đang cầm chuỗi hạt xiết lại, càng lúc càng chặt.

 

“Vậy tại sao anh lại không yên tâm?” Tôi phản bác lại.

 

“Tạ…” Khóe mắt Từ Trú khẽ ửng đỏ.

 

Nhưng tôi đã ngắt lời anh, gần như theo bản năng, tiếp tục hỏi:

 

 “Từ Trú, trò chơi cha con này của anh, anh muốn chơi đến khi nào?”

 

20

 

Trò chơi cha con này bắt đầu từ khi tôi và Từ Trú đều sáu tuổi.

 

Một trò chơi được thốt ra bởi một cậu thiếu gia dường như được nuông chiều quá mức, nhưng lại kéo dài suốt mười năm trong sự im lặng của tất cả mọi người.

 

Lúc nhỏ, có lẽ Từ Trú chỉ coi tôi là một dạng “bạn chơi”: “thú cưng”, hay “đồ chơi”.

 

Nhưng khi trưởng thành, Từ Trú lại coi tôi là gì?

 

Một danh xưng như trò đùa “con gái”, ai nghe cũng thấy kỳ quặc, nhưng chẳng ai dám là người đầu tiên vạch trần trò lừa này.

 

Với một thân phận vô cùng khó xử, tôi đã ở bên Từ Trú và dần dần quen với điều đó.

 

Chỉ cần tôi không nghĩ đến khởi đầu của trò chơi này và những quy tắc của nó, tôi dường như có thể an tâm mà ở lại nhà họ Từ, ở bên Từ Trú.

 

Vậy nên, dù là tôi hay Từ Trú, cả hai đều mặc định không nhắc đến chuyện này.

 

Nhưng hôm nay, ngay bây giờ, đến cả chính tôi cũng không hiểu nổi tại sao mình lại vô thức buột miệng nói ra.

 

Là lỗi của tôi—

 

Hàng mi tôi khẽ run rẩy. 

 

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đến tột cùng của Từ Trú.

 

Giờ phút này, trong mắt Từ Trú chỉ có tôi.

 

Anh cứ thế lặng lẽ nhìn tôi, gương mặt như phủ băng giá.

 

Trong bầu không khí tĩnh lặng này, cuối cùng tôi cũng nhận ra mình đã nói gì.

 

Tôi mấp máy môi, cổ họng chợt nghẹn ngào.

 

Còn Từ Trú, người đang đứng trước mặt tôi, cũng hơi mấp máy đôi môi, nhưng cuối cùng lại chẳng nói lời nào. 

Hết Chương 19:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page