Bé Ngoan

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

Theo thói quen của Từ Trú, sáng sớm mới là thời điểm tốt nhất để đốt nhang… nhưng hôm nay anh lại đốt vào buổi tối.

 

“Em chỉ mang mấy thứ này?”

 

 Từ Trú dường như khẽ thở dài.

 

“Áo khoác, sơ mi, giày. Hơn mười ngày, chắc là đủ rồi.”

 

Nghe tôi nói xong, Từ Trú liếc nhìn một vòng, vẫn không hài lòng, liền bắt đầu lấy hết đồ trong vali ra.

 

Tôi lập tức giữ tay anh lại:

 

 “Từ Trú—”

 

Thiếu gia nhỏ nhà họ Từ vẫn cái tính này!

 

Khi tôi còn nhỏ, anh đã như vậy.

 

Từ đầu đến chân, từ tóc tai, quần áo, tất cả đều phải qua tay anh tự làm hoặc tự chọn.

 

Mãi đến khi tôi phải ra ngoài huấn luyện và thi đấu, tình trạng này mới giảm đi đôi chút.

 

Nhưng bây giờ tôi đã mười sáu tuổi rồi!

 

Tôi trừng mắt nhìn anh, nắm chặt tay anh để giữ lại.

 

Ánh mắt chúng tôi giao nhau, trong đôi con ngươi đen láy của Từ Trú bỗng ánh lên chút vẻ thích thú như cười.

 

“Sao thế?”

 

Giọng điệu rõ ràng là biết mà còn hỏi.

 

 Tôi lườm anh:

 

 “Em có thể tự thu dọn đồ của mình.”

 

Nghe vậy, Từ Trú bật cười lạnh:

 

 “Em tự thu dọn được à? Nhìn xem em mang cái gì đây?—Toàn là đen với xám. Còn bộ này nữa, em nhìn đi, đây là đồ mặc được vào mùa thu sao? Tạ tiểu thư, em không phân biệt được mùa thu với mùa xuân rồi đúng không?”

 

Tôi cúi đầu nhìn xuống, lặng lẽ buông tay ra, không phục mà cãi lại:

 

 “Mùa xuân và mùa thu nhiệt độ cũng gần giống nhau mà…”

 

Chỉ là, với Từ Trú, lời này hoàn toàn không có sức thuyết phục.

 

Anh dứt khoát đóng vali lại, xoay người mở tủ quần áo của tôi ra.

 

 Vừa mở tủ, hàng lông mày của anh liền cau lại:

 

 “Bộ đồ này, không phải tôi đã bảo dì Trương vứt đi rồi sao?”

 

“Mặc vẫn được, không cần vứt.”

 

“Còn bộ này nữa, kiểu dáng lỗi thời như vậy là sao?”

 

“Bộ này là do anh chọn đấy.”

 

Nhưng với Từ Trú, dù là đồ anh tự tay chọn, bất kể trước đây nó từng mới mẻ thế nào, nếu bây giờ không còn vừa mắt, thì vẫn bị anh ghét bỏ như thường:

 

 “Ngày mai bảo dì Trương vứt đi.”

 

“Vẫn còn tốt, không cần vứt đâu.”

 

Vừa lựa đồ, Từ Trú vừa nói:

 

 “Người khác mà nhìn thấy, lại nghĩ nhà họ Từ nuôi không nổi em, tôi bạc đãi em. Em không muốn vứt thì thôi, nhưng để đó tôi sẽ bảo quản gia gom lại mang đi quyên góp.”

 

Anh nói như thế, tôi cũng không còn gì để phản bác, chỉ có thể bất lực nhìn Từ Trú loay hoay chọn lựa.

 

Thực ra, đây cũng không phải lần đầu tiên Từ Trú giúp tôi sắp xếp hành lý.

 

 Thế là tôi dứt khoát quay lại ngồi trước bàn cờ, tiếp tục phục bàn.

 

Bầu không khí vốn yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ bởi giọng nói của Từ Trú.

 

 Giọng anh nhàn nhạt, không mang chút cảm xúc:

 

 “Tôi không thể đi cùng em được.”

 

Khi nghe câu này, không hiểu vì sao tay tôi đang cầm quân cờ lại khựng lại một chút. 

 

Ý tưởng rõ ràng về ván cờ trong đầu tôi bỗng như rơi vào ngõ cụt, không thể tiến thêm được.

 

Nhưng tôi vốn đã biết nguyên nhân.

 

Tôi khẽ đáp: “Ừm.”

 

 Rồi đặt quân cờ trong tay xuống.

 

Bên tai lại vang lên giọng nói của Từ Trú:

 

 “Tôi đã lấy khăn quàng cổ cho em, để trong ngăn phụ rồi. Bên nước H có người của nhà họ Từ, tôi đã dặn dò xong cả. Dù em có đánh cờ bao lâu, cũng phải ăn cơm. Bảo họ mang đến cho em.”

 

“…Ừm.”

 

“Đừng tập luyện quá muộn vào buổi tối.”

 

“Ừm.”

 

“Kết quả thắng thua của trận đấu không quan trọng.”

 

“Ừm.”

 

“Tránh xa Tống Khải Nguyên ra.”

 

Câu này thì có liên quan gì đến Tống Khải Nguyên?

 

Tôi ngẩng đầu lên, không hiểu.

 

 Lúc này, Từ Trú đã gấp xong quần áo, đang đứng ngay bên cạnh tôi. 

 

Khi thấy tôi ngẩng đầu lên, anh thoáng ngẩn người.

 

Trên khuôn mặt anh vẫn giữ nụ cười nhạt, anh đưa tay khẽ búng vào trán tôi một lần nữa, rồi chậm rãi nói:

 

 “Bé ngoan, đi sớm về sớm.”

 

13

 

Lần này tham gia Samsung Cup, ngoài tôi và Tống Khải Nguyên thuộc cùng một viện cờ, còn lại chín người khác đều là kỳ thủ của đội tuyển quốc gia.

 

Đi cùng chúng tôi còn có thầy giáo từ viện cờ.

 

 Ngay từ khi lên máy bay, thầy đã bắt đầu lẩm bẩm:

 

 “Rút thăm vào vòng 32 mạnh mà xui xẻo thì ch*ết. Tiểu Xuân, trước khi đi Samsung Cup em có đốt nhang không?”

 

Tôi lắc đầu.

 

“Biết ngay mà—Tiểu Tống, còn em thì sao?”

 

Tống Khải Nguyên cũng lắc đầu.

 

Thầy giáo bất lực:

 

 “Hai đứa này… Tôi biết ngay mà. May mà mấy hôm trước tôi đã đi chùa, đốt nhang thay cho hai đứa rồi.”

 

Kỳ thủ Tạ Ngọc Điền bát đẳng của đội tuyển quốc gia ngồi bên cạnh cười nói:

 

 “Tiểu Xuân và Tiểu Tống đâu đến mức xui xẻo thế. Em nhớ đây là lần thứ hai Tiểu Xuân tham gia Samsung Cup phải không?”

 

“Đúng vậy, Tiểu Xuân là lần thứ hai, còn Tiểu Tống thì lần đầu tiên.”

 

Tạ Ngọc Điền nhìn tôi, gật đầu:

 

 “Tiểu Xuân mười ba tuổi đã vào được vòng 16 mạnh Samsung Cup, lần này chắc phải nhắm đến chức vô địch rồi.”

 

Nhưng dù là ai cũng không ngờ, vận rủi của vòng rút thăm 32 mạnh thực sự lại rơi trúng tôi.

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page