Bé Ngoan

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

“Ồ, thiếu gia nhỏ nhà họ Từ, mái tóc của cậu còn đỏ hơn cả lá phong ngoài kia nữa đấy.”

 

Vừa cười, Sở Thanh Kiến vừa bước đến gần. 

 

Các bạn học xung quanh nhanh chóng né sang một bên, còn khẽ ra hiệu cho cậu ta bằng ánh mắt.

 

Từ Trú chưa nói gì, chỉ nhìn Sở Thanh Kiến với nụ cười như có như không, rồi lười nhác gật đầu một cái, coi như chào hỏi.

 

“Sao thế, hình như các bạn học của cậu không thấy thiên tài cờ vây của chúng ta ở đây nhỉ?”

 

 Sở Thanh Kiến tiến lại gần, vòng tay qua vai Từ Trú, cười tươi nói.

 

“Nửa năm không gặp, có vẻ như vốn ngoại ngữ dở tệ của cậu cũng không làm giảm bớt tính nói nhiều.”

 

Từ Trú nhấc tay, không chút khách khí gạt cánh tay của Sở Thanh Kiến xuống, sau đó từ tốn đáp lại.

 

Sở Thanh Kiến xoa xoa cánh tay của mình, rồi nhanh chóng ghé sát tai Từ Trú, nói một câu:

 

“Vẫn che giấu kỹ thế à?”

 

Từ Trú ngước mắt lên, đôi con ngươi đen láy, trong sáng, phản chiếu duy nhất hình bóng của Sở Thanh Kiến.

 

Sở Thanh Kiến thích trêu chọc Từ Trú, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như vậy, trong lòng cậu ta lại không khỏi cảm thấy rợn người.

 

Cậu ta giấu tay ra sau lưng, lùi lại mấy bước, ra hiệu đầu hàng:

 

“Tôi chẳng nói gì cả mà.”

 

“Sắp đến giờ ăn trưa rồi, đi thôi.”

 

Biểu cảm trên mặt Từ Trú không thay đổi, giọng nói cũng vẫn dịu dàng.

 

Nhưng tất cả những người có mặt, bao gồm cả Sở Thanh Kiến, đều hiểu rõ rằng đây là lời tiễn khách.

 

“Hôm nay tôi về nước, mời mọi người đến Bích Phong Các ăn trưa.”

 

 Sở Thanh Kiến cười nhìn Từ Trú:

 

“Thiếu gia nhỏ nhà họ Từ, cậu chắc không đến mức không nể mặt chứ?”

 

“Sao có thể.”

 

Từ Trú gật đầu nhẹ với người hầu đang đứng bên cạnh.

 

Người hầu hiểu ý ngay, biết anh muốn chuẩn bị bữa trưa cho cô gái ở trên lầu.

 

Cả nhóm người vừa cười vừa nói rồi rời khỏi biệt thự.

 

Dù biệt thự này cách âm không tốt, nhưng một số âm thanh cũng chỉ nghe loáng thoáng.

 

Đợi đến khi giọng nói của Từ Trú biến mất, tôi ngồi bên cửa sổ, khẽ nhấc rèm lên, quả nhiên thấy một nhóm người đang rời đi.

 

Sở Thanh Kiến đã cao hơn rồi.

 

 Ánh mắt tôi dừng lại trên người cậu ta.

 

Lúc này cậu ta đang quay lưng về phía tôi, một tay khoác vai Từ Trú, nghiêng đầu cười nói gì đó.

 

Còn Từ Trú, vẫn giữ dáng đi thẳng tắp, không hề nghiêng đầu dù chỉ một chút.

 

Tôi thầm nghĩ, nhìn thế này đã biết là anh không muốn để ý đến Sở Thanh Kiến.

 

Nhưng kiểu tương tác này, giữa Từ Trú và Sở Thanh Kiến, vốn đã trở thành thói quen.

 

Cũng giống như Từ Trú, Sở Thanh Kiến từ nhỏ đã quen biết Đào tiểu thư.

 

So với Từ Trú, Sở Thanh Kiến gặp Đào tiểu thư nhiều hơn. 

 

Trong những năm gần đây, cậu ta thường xuyên ra nước ngoài, mỗi lần trở về đều gọi một cách thân thiết: “Châu Anh.”

 

Chính vì thế, mỗi khi vào những khoảng thời gian đó, tâm trạng của Từ Trú lại trở nên khó chịu hơn bình thường.

 

Có lẽ mấy ngày gần đây, tâm trạng của Từ Trú cũng không được tốt.

 

Tốt nhất là tránh xa anh một chút thì hơn.

 

Tôi khẽ thở dài, định thu lại ánh nhìn, nhưng đột nhiên phát hiện Sở Thanh Kiến quay mặt lại.

 

Cậu ta vừa vặn nhìn về phía tôi ở bên cửa sổ.

 

Ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt cậu ta.

 

Sở Thanh Kiến khẽ cong khóe môi, giơ tay đã từng khoác trên vai Từ Trú lên, vẫy tay với tôi.

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì thiếu gia nhỏ bên cạnh cậu ta cũng đột ngột dừng bước, theo ánh nhìn của Sở Thanh Kiến mà ngẩng đầu lên nhìn tôi.

 

Rèm cửa sổ được kéo ra, ánh nắng đầu thu chiếu vào có chút chói mắt, khiến tôi bất giác chớp mắt mấy lần.

 

Trong tầm mắt tôi, làn da của Từ Trú trắng đến mức như thể có phần trong suốt, làm đôi mắt của anh càng trở nên sâu thẳm hơn—

 

Anh đang nhìn chằm chằm vào tôi, không chút biểu cảm.

 

Tôi: “……”

 

Lại vô duyên vô cớ mà nổi giận.

 

Tôi kéo rèm cửa lại.

 

Phía dưới, Sở Thanh Kiến cười một cách ngây thơ và vô tư.

 

Cậu ta lại định khoác vai người bên cạnh.

 

Thiếu gia nhà họ Từ, vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, quay lại nhìn về phía trước, tiện tay vặn mạnh cánh tay của Sở Thanh Kiến.

 

Sở Thanh Kiến đau đến mức phải rụt tay lại, nhưng vẫn tiếp tục lẩm bẩm:

 

“Đồng Tước xuân thâm, Kim Ốc tàng kiều, Từ Trú à Từ Trú, cậu cũng nên để chim hoàng yến trong lồng của mình ra trò chuyện chút đi chứ.”

 

Từ Trú cười lạnh một tiếng:

 

“Bây giờ là mùa thu.”

 

Chỉ là Đồng Tước thu thâm, Kim Ốc cũng có thể tàng xuân.

 

11

 

Sau bữa trưa, tôi lại ngồi trên lầu ghi nhớ kỳ phổ thêm một lát.

 

Ánh nắng của thời điểm này thật dễ chịu, dù rèm cửa chỉ khép hờ, nhưng vẫn có rất nhiều ánh sáng tràn vào.

 

Bất chợt tôi nghĩ đến việc ra ngoài đi dạo một chút.

 

Thời gian tôi ở ngôi trường này không nhiều.

 

Dù là vì cờ vây hay vì nhà họ Từ, tôi được tuyển đặc cách vào đây và hầu như không có bạn bè.

 

Phần lớn thời gian của tôi đều dành cho việc huấn luyện hoặc thi đấu ở viện cờ vây, nên cũng không quen thuộc với trường học.

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page