Bé Ngoan

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Từ Trú thích gọi tôi là bé ngoan.

 

Người khác hỏi về quan hệ giữa tôi và anh ấy, anh hờ hững trả lời: cha con.

 

Sau này, tôi đối diện ống kính phỏng vấn để từ biệt anh, chúc anh đính hôn vui vẻ.

 

Anh vuốt chuỗi hạt đàn hương, mỉm cười nhẹ nhàng, ngay trong ngày đã sai người đập phá tòa soạn đó.

 

1

 

Ngày tôi giành chức vô địch giải cờ vây thế giới, Từ Trú đã đính hôn.

 

Một người là kỳ thủ thiên tài điềm đạm ít nói, một người là người thừa kế gia tộc danh giá, như ánh trăng thanh gió mát.

 

Có vẻ như không ai ngờ rằng tôi và anh ấy lại là thanh mai trúc mã bên nhau suốt mười sáu năm.

 

Và tôi cũng chưa từng nghĩ rằng mối quan hệ này lại được công khai qua một cuộc phỏng vấn.

 

“Tạ Xuân đại sư, nghe nói từ nhỏ cô đã được tập đoàn Từ Thị tài trợ, mối quan hệ với người thừa kế của tập đoàn rất thân thiết.”

 

“Khi cô vừa giành chức vô địch giải cờ vây thế giới hôm nay, tập đoàn Từ Thị đã công bố tin tức đính hôn. Không biết cô có hay biết gì về điều này không?”

 

Nghe những lời đó, tôi vô thức ngẩng đầu, nhìn người đang nói.

 

Đó là một phóng viên của tòa soạn báo.

 

Ánh mắt tôi lướt nhẹ qua tấm thẻ treo trên ngực anh ta.

 

Hóa ra là của Tuần San Minh Kính.

 

Tôi từng nghe Từ Trú vô tình nhắc đến tòa soạn này, được coi là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Từ Thị.

 

Chỉ là…

 

Hôm nay Từ Trú đính hôn thật sao?

 

Tôi chợt ngẩn ngơ trong giây lát.

 

Ngay lúc đó, phóng viên như phát hiện ra điều gì, liền gấp gáp hỏi tiếp:

 

“Từ nhỏ cô đã cùng lớn lên với người thừa kế của tập đoàn Từ Thị…”

 

Tôi nhìn anh ta, bất ngờ mở miệng:

 

“Chúc mừng đính hôn.”

 

Phóng viên thoáng sững sờ, ngay cả những câu hỏi xung quanh cũng bỗng chốc ngừng lại, chỉ còn lại âm thanh tách tách của máy ảnh đang chụp liên tục.

 

Giữa ánh sáng chớp nháy, tôi nghiêng mặt, đối diện với ống kính, nghiêm túc nói lại một lần nữa:

 

“Chúc mừng đính hôn.”

 

Từ Trú, chúc mừng đính hôn.

 

Lần đầu tiên tôi gặp Từ Trú, mới biết trên đời thật sự có người tựa như một tác phẩm ngọc thạch hoàn mỹ.

 

Vậy nên trong lòng tôi không khỏi trách cứ Nữ Oa nương nương, giá như khi nặn tôi, bà cũng nghiêm túc bằng một nửa lúc nặn Từ Trú, thì thật tốt biết bao.

 

Người quản gia bên cạnh cẩn thận giới thiệu tôi:

 

“Thiếu gia, đây là cô bé mà tập đoàn Từ Thị tài trợ, tên là Tạ Xuân.”

 

Khi đó là mùa đông, nhưng trong căn biệt thự có lò sưởi, ấm áp như mùa xuân.

 

Tôi mặc một chiếc áo khoác bông dày cộp, cảm thấy hơi chóng mặt, nhìn người mà thấy họ có đến mấy cái bóng.

 

Cậu thiếu niên ngồi trên ghế sofa, đẹp đẽ tựa ngọc, khẽ nở một nụ cười với tôi, lúc ấy tôi mới nhận ra rằng, người trước mặt quả thực là một con người bằng xương bằng thịt.

 

So với tôi, Từ Trú mặc rất mỏng manh, áo lót trắng, áo khoác đen bên ngoài, toàn thân toát lên vẻ thanh nhã và lạnh lùng.

 

Chỉ có trên cổ tay là một chuỗi hạt, dường như được khắc hình người, nhưng lại không giống người, nhìn vào chỉ thấy dữ tợn.

 

Sau này, tôi hỏi Từ Trú về nó, anh khẽ cười, nói với tôi rằng đó là hình khắc của Chung Quỳ và Tứ Tượng Huyền Âm.

 

Nhưng khi còn nhỏ, tôi không hiểu gì về chuỗi hạt ấy, lại cảm thấy hơi sợ hãi.

 

Dù cậu bé trước mặt có đẹp thế nào, tôi cũng nắm chặt lấy áo quản gia, không chịu bước ra.

 

Cậu bé từ ghế sofa đứng dậy, đôi môi đỏ như quả đào chín mọng.

 

“Nghe nói em chơi cờ vây rất giỏi.”

 

Đó là câu đầu tiên Từ Trú nói với tôi.

 

“Nghe nói ba mẹ em đều ch*ết cả rồi.”

 

Đó là câu thứ hai anh nói với tôi.

 

Khi nghe câu này, những giọt nước mắt mà tôi cố kìm nén cuối cùng cũng trào ra.

 

Tôi gần như òa lên khóc lớn, làm quản gia bên cạnh hoảng hốt vội vàng an ủi, nói rằng không phải ch*ết, chỉ là họ đã đi đến một nơi rất xa.

 

Khi còn nhỏ, tôi không có khái niệm rõ ràng về cái ch*ết, nhưng cũng hiểu rằng có lẽ từ nay về sau, tôi sẽ không còn gặp lại ba mẹ mình nữa.

 

Trong lúc mọi chuyện diễn ra, người gây ra tất cả những điều này, lại như chẳng làm gì cả, chỉ hơi nheo mắt cười nhìn tôi.

 

Giọng nói anh vang lên, rõ ràng mềm mại êm ái, nhưng lại không hề có chút ngây thơ nào đúng với tuổi:

 

“Quản gia, những lời này sao chú lại nói ra để lừa người khác? Người đã ch*ết thì chính là ch*ết, sao có thể nói là đi đến một nơi rất xa được?”

 

Quản gia bất lực thở dài, ông nhìn tôi đang nức nở, rồi lại nhìn sang Từ Trú, nhất thời không biết phải nói gì.

 

Cậu bé như ngọc trước mặt, từ trên xuống dưới quan sát tôi, có vẻ khó chịu, khẽ nhíu mày:

 

“Quản gia nói em đã sáu tuổi, bằng tuổi tôi, vậy mà sao khóc nhiều thế?”

 

Tôi rưng rưng nước mắt nhìn anh, cảm thấy cậu bé này thật đáng ghét.

 

“Em sinh tháng mấy?”

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page