Thái y vội vàng có mặt, chẩn đoán sơ bộ: rượu có độc. Lời vừa thốt ra, không khí ngự hoa viên lập tức căng thẳng đến nghẹt thở. Mọi ánh mắt cùng dồn về Thủy Mạn – bởi ly rượu đầu tiên Thái tử uống chính là do nàng rót.
Trong thoáng chốc, lòng nàng khẽ chấn động. Nếu thực sự có độc, đáng lẽ nàng cũng phải trúng chiêu, nhưng cơ thể nàng vốn đã miễn nhiễm với mọi loại độc dược. Người duy nhất biết được bí mật này… chính là “người cha” kia. Cha ư? Thủy Mạn khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo. Chẳng lẽ đây lại là âm mưu được dựng nên từ ông ta? Trong lòng nàng mơ hồ dấy lên một cảm giác lạ lùng – như thể có một bức màn đang dần bị vén lên, nhưng vẫn còn mịt mờ, chưa thể thấy rõ.
“Ngươi còn gì để biện minh?”
Giọng Hoàng hậu Sở Lăng Ba vang lên, lạnh lẽo đến mức làm người ta tê dại. Nét hoảng loạn ban đầu đã biến mất, chỉ còn lại vẻ trầm tĩnh, cao cao tại thượng.
Thủy Mạn khẽ cười nhạt, ánh mắt điềm tĩnh:
“Thần thiếp biết, dù có nói mình không hạ độc thì Hoàng hậu cũng sẽ chẳng tin. Vậy thần thiếp còn cần biện minh gì nữa?”
Sự bình tĩnh ấy khiến Sở Lăng Ba thoáng sửng sốt. Trong ánh mắt Thủy Mạn, không hề thấy tia sát ý nào đối với Tiêu Hàn, nhưng sự thật ai nấy đều chứng kiến: chính tay nàng rót rượu. Hoàng hậu thấy đầu đau nhức, khẽ đưa tay ấn thái dương, rồi dứt khoát hạ lệnh:
“Giam lại! Chờ Hoàng thượng định đoạt.”
Một tiếng “dạ” vang lên. Ngay sau đó, Thủy Mạn bị áp giải vào ngục tối trong cung.
Tin tức truyền đi rất nhanh. Tiêu Tuyệt vừa nhận được, cùng lúc với Hoàng thượng Tiêu Mạc Hải. Trương công công hốt hoảng vào báo, bởi chuyện này liên quan trực tiếp đến mưu sát Thái tử.
Sắc mặt Tiêu Mạc Hải biến đổi, phẫn nộ quát lớn khi nghe tin con trai độc nhất bị trúng độc, tính mạng nguy kịch. Ông đá tung chiếc bàn thấp, âm thanh chấn động khiến cả gian nghị sự rơi vào tĩnh lặng. Mọi người đều cúi gằm, không dám thở mạnh.
Tiêu Tuyệt mặt lạnh như băng. Trong lòng chàng rõ ràng – Thủy Mạn tuyệt đối không phải thủ phạm. Nàng không có lý do, càng không có năng lực hạ độc Thái tử.
“Phụ hoàng, xin bớt giận. Nhi thần tin rằng trong chuyện này ắt có uẩn khúc. Trước mắt, cứu Thái tử vẫn là việc cấp bách nhất.”
Tiêu Tuyệt chắp tay, giọng điềm tĩnh.
“Hừ! Trước hết phải giữ mạng cho hoàng nhi. Nhưng nhớ kỹ, nếu Vương phi của ngươi thật sự hạ độc, Thái tử mà không cứu được, trẫm sẽ bắt ngươi chôn theo!”
Tiếng quát giận dữ như sấm nổ. Không ai dám hé môi. Tiêu Tuyệt vẫn giữ vẻ cung kính, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sắc lạnh: từ đầu tới cuối, trong mắt Hoàng thượng, người được coi trọng nhất luôn là Thái tử.
“Nhi thần tuân lệnh.”
Dứt lời, chàng lập tức sai Hỷ công công đến mời Mục Lưu Phi – bằng mọi giá phải giữ được tính mạng của Tiêu Hàn.
Trong ngục tối, Thủy Mạn ngồi tựa vào vách lạnh lẽo, ánh mắt vẫn bình thản. Nàng tin Tiêu Tuyệt sẽ không bỏ mặc mình. Nhưng tội danh lần này quá nặng, gần như đã được định đoạt – mọi bằng chứng đều chỉ về phía nàng. Kẻ thật sự hãm hại Thái tử chắc chắn biết rõ cơ thể nàng không nhiễm độc, nên mới dám bày mưu như thế.
Tiếng bước chân khe khẽ vang lên ngoài cửa giam. Thủy Mạn cảnh giác cất giọng:
“Ai?”
Một bóng đen tiến lại gần, y phục bó sát, giấu kín dung mạo. Người lạ dừng trước song sắt, giọng nói trầm thấp:
“Đừng sợ. Ta đến để giúp ngươi…”
Thủy Mạn nheo mắt. Nếu hắn có ý giết, nàng đã chẳng kịp phát hiện. Nhưng kẻ thần bí không lộ mặt này tuyệt đối không phải hạng thiện lương.
“Ồ? Ngươi định giúp ta thế nào?” Nàng cười nhạt, cố giữ giọng điềm nhiên.
“Rất đơn giản,” bóng đen khẽ cười, “chỉ cần ngươi hợp tác, chúng ta đều giữ được mạng.”
Thủy Mạn khẽ rùng mình. Quả nhiên, chuyện này không hề đơn giản.
“Ngươi bị buộc tội mưu sát Thái tử – vốn là tội tru di tam tộc. Nhưng nếu ngươi nói chính Tiêu Tuyệt sai khiến ngươi, thì tội danh sẽ chuyển sang hắn. Ngươi… có thể giữ được tính mạng.”
Lời nói như lưỡi dao sắc lạnh. Trong lòng Thủy Mạn chấn động – mục tiêu thật sự không phải nàng, mà là Tiêu Tuyệt!
“Ngươi hãy tự cân nhắc.”
Nói xong, bóng đen lập tức biến mất, để lại khoảng trống lạnh lẽo cùng sự nghi hoặc dày đặc. Thủy Mạn siết chặt tay, đôi mắt lóe lên tia sắc lạnh.
Không lâu sau, vài thị vệ ập đến, kéo nàng ra khỏi ngục.
“Các ngươi đưa ta đi đâu?”
Giọng nàng trầm ổn, không run rẩy, chỉ ẩn chứa chút lo lắng.
“Hoàng thượng muốn thẩm vấn ngươi. Đừng nhiều lời!”
Thủy Mạn không phản kháng, mặc họ áp giải.
Trong đại điện, ánh sáng đuốc hắt lên gương mặt lạnh như băng của Tiêu Mạc Hải.
“Hoàng thượng, đã đưa người đến.”
“Tất cả lui ra!”
Giọng nói trầm hùng, nặng nề như núi đè. Cả điện chỉ còn lại hai người. Thủy Mạn quỳ trên nền đá lạnh buốt, cảm nhận ánh mắt uy nghiêm, lạnh lẽo như lưỡi dao đang khóa chặt lấy mình.
“Ngẩng đầu lên!”
Giọng uy nghi vang dội. Thủy Mạn hít sâu, ngẩng mặt đối diện. Trước mắt nàng là một gương mặt từng trải, đôi mày khắc sâu, ánh mắt sắc bén, dù đã hằn nếp nhăn tuổi tác nhưng vẫn toát ra khí thế bức người.
“Trẫm hỏi ngươi,” ông gằn giọng, “vì sao lại hại hoàng nhi của trẫm? Ngươi không biết đó là tội chết ư?”
Người bình thường chắc đã run sợ, nhưng Thủy Mạn chỉ khẽ cúi đầu, bình tĩnh đáp:
“Nếu thật sự thần thiếp muốn hại Thái tử, sao lại chọn ngay trước mắt bao nhiêu phi tần, lại tự mình rót rượu? Chẳng phải quá ngu ngốc sao?”
Một thoáng kinh ngạc lướt qua mắt Tiêu Mạc Hải. Nhưng ngay sau đó, ông lạnh lùng gằn từng chữ:
“Nếu không phải ngươi, vậy là ai sai khiến? Ngươi dám nói thật không?”
“Hoàng thượng,” nàng thản nhiên, “thần thiếp thật sự không biết. Việc Thái tử trúng độc, thần thiếp cũng kinh hãi chẳng kém ai. Những gì không phải sự thật, thần thiếp không thể nhận.”
“Vô lễ!”
Một tiếng quát vang rền, bàn gỗ bị đập mạnh đến rung lên. Thủy Mạn giật mình, song vẫn giữ vẻ cung kính quỳ sát đất:
“Hoàng thượng, thần thiếp nói thật. Mong người minh xét.”
Cơn giận của đế vương cuồn cuộn dâng trào, ông sắp ra lệnh trừng phạt thì bên ngoài có tiếng chạy gấp. Trương công công hớt hải quỳ xuống, run rẩy kêu lên:
“Hoàng thượng, chuyện khẩn cấp… liên quan đến việc Thái tử trúng độc!”
Nghe nhắc đến Thái tử, Tiêu Mạc Hải lập tức gạt bỏ cơn giận:
“Nói mau!”
“Là… là Quốc sư! Quốc sư đã bắt được kẻ hạ độc Thái tử!”
Đôi mắt đế vương lóe sáng, như có tia hi vọng:
“Còn không mau mời Quốc sư vào!”
Chẳng mấy chốc, một bóng dáng cao lớn bước vào điện – dung mạo tuấn tú, đôi mắt sâu hút, khí chất lạ thường. Chính là Nhiếp Dung Trạch, Quốc sư trẻ tuổi. Hắn hành lễ cung kính.
Tiêu Mạc Hải nôn nóng hỏi thẳng:
“Quốc sư, kẻ hạ độc là ai?”
You cannot copy content of this page
Bình luận