Thu Dạ Ngân đứng lặng trước ngôi miếu hoang, ánh trăng sáng như rắc bạc phủ xuống bóng dáng cô độc của anh. Màn cửa cũ kỹ khẽ lay trong gió, để lộ bóng người mờ nhạt đang nằm bên trong—Thủy Mạn. Anh biết rõ, từ nhỏ nàng đã bị Thu tướng nuôi bằng độc, được xem như báu vật. Một khi báu vật rơi vào tay kẻ khác, ông ta sẽ không tiếc tay mà hủy diệt.
Trên danh nghĩa là anh trai, nhưng hơn cả huyết thống hư ảo, Dạ Ngân chỉ có một tín niệm duy nhất để sống: bảo vệ nàng.
“Xin Vương gia hãy chăm sóc cho nàng. Từ nhỏ, nàng đã yếu ớt.” Giọng anh khàn khàn, rồi quay lưng bỏ đi. Bóng dáng ấy dần khuất vào màn đêm, cô đơn đến não nề.
Tiêu Tuyệt nhìn theo, trong mắt lóe lên tia tính toán. Một quân cờ tốt. Và để giữ quân cờ ấy, cần có Thủy Mạn làm điểm khống chế. Giữ nàng bên mình… cũng không phải lựa chọn tồi.
Anh quay trở lại miếu. Trên nền đất lạnh, Thủy Mạn ngủ say, váy áo tả tơi, mái tóc đen buông xõa tựa thác nước, gợi lên vẻ đẹp mong manh như đóa sen đen giữa đêm. Từ lần đầu gặp nàng trong quan tài, trái tim anh vốn lạnh băng đã khẽ chấn động. Giờ đây, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán nàng—vừa lạnh lẽo, vừa dịu dàng khó tả.
“Hy vọng quyết định của ta không sai. Nếu một ngày nàng phản bội, ta sẽ tự tay giết nàng.” Anh khẽ thì thầm, rồi cẩn thận khoác áo mình lên người nàng, bế nàng ra khỏi ngôi miếu tàn tạ.
Tại vương phủ, Mục Lưu Phi đã chờ sẵn. Thấy Tiêu Tuyệt ôm Thủy Mạn bước xuống xe, y vội tiến đến:
“Vương gia, mọi việc đã chuẩn bị xong. Chúng ta có thể bắt đầu.”
“Lưu Phi,” Tiêu Tuyệt đáp gọn, giọng trầm như lưỡi gươm rút ra khỏi vỏ, “giữ mạng nàng lại cho ta.”
Mục Lưu Phi sững người, lập tức đuổi theo vào trong. “Vương gia… tại sao thay đổi quyết định?”
Tiêu Tuyệt nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng như băng: “Không giết nàng, ta vẫn có cách giải độc.”
Mục Lưu Phi chau mày, rồi khẽ thở dài: “Vương gia đổi ý… vì đã động lòng với nàng rồi sao?”
“Chuyện của ta,” Tiêu Tuyệt quát khẽ, khí thế áp bức, “không đến lượt ngươi hỏi.”
Mục Lưu Phi lập tức quỳ xuống nhận tội, nhưng vẫn dè dặt can gián. Tiêu Tuyệt nói rõ: giữ Thủy Mạn để giải độc, đồng thời lợi dụng Dạ Ngân chống lại Thu tướng. Còn Cừu Hương Tuyết, mãi mãi chỉ là công cụ, không hơn không kém.
“Trước khi giải được độc, trông chừng Hương Tuyết cho ta. Đừng để nàng ta gây thêm chuyện.
Trong khi đó, tại hoàng cung Thượng Kinh, một bóng đen khoác áo choàng âm thầm bước qua cửa sau.
Tại điện Thượng Thanh, sứ thần Tây Lương đang lo lắng vì mất ba thành trì trong yến tiệc. Không khí nặng nề, thì người áo đen xuất hiện, giọng nói như dao cắt:
“Ba thành đã mất, Tây Lương Vương sẽ nổi giận. Muốn chuộc lỗi… hãy dâng Vương phi của Tiêu Tuyệt làm lễ vật.”
“Vương phi đâu dễ bắt?” Đạt Nhĩ cau mày, nhưng đáy mắt đã ánh lên tia do dự.
“Chỉ cần hợp tác với một người trong phủ. Kẻ đang ghen ghét nàng. Các ngươi từng thấy rồi.”
“Là… cô ta?” Mạc Giang nhớ lại cảnh Tiêu Tuyệt liều mình cứu một nha hoàn, bỏ mặc Vương phi giữa hiểm nguy.
“Đúng. Có cô ta phối hợp, chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Nói xong, bóng đen xoay người biến mất, để lại một lời hứa độc địa như hạt giống gieo vào lòng người.
Mạc Giang gằn giọng: “Không còn đường lui. Đạt Nhĩ, cứ làm theo lời hắn.”
Khi ánh bình minh lên, Thủy Mạn tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong vương phủ. Ký ức về ngôi miếu hoang ùa về, khiến lòng nàng rối như tơ vò. Vì sao một lần nữa nàng không chống cự được Tiêu Tuyệt? Vì sao trong vòng tay anh, nàng lại run rẩy, thậm chí mê muội? Điều đáng sợ nhất là—nàng không hề ghét bỏ, trái lại còn vương vấn hình bóng dịu dàng của anh.
Hai ngày sau, Tiêu Tuyệt mới đến thăm. Trong khoảng thời gian đó, hoàng cung liên tục ban thưởng vàng bạc châu báu. Phòng nàng đầy ắp đồ quý, nhưng nàng chỉ ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm.
Tiêu Tuyệt bước vào, giọng nói mang chút ấm áp, song vẫn phảng phất khí lạnh cố hữu:
“Sao vậy? Không thích những món quà ban thưởng này sao?”
Thủy Mạn ngẩng lên, thản nhiên: “Ta không thiếu y phục, không thiếu ăn mặc. Những thứ này vô ích thôi. Vương gia xử lý giúp ta đi.”
Nàng chống cằm, ngắm bầu trời mùa thu hiu quạnh ngoài khung cửa. Từ ngày đặt chân vào thế giới này, nàng như bị giam cầm, chẳng biết thế giới bên ngoài ra sao. So với cuộc sống trước kia, nơi này chẳng khác nào một nhà tù dát vàng.
Tiêu Tuyệt nhìn nàng, thấy từ sau ngày cưới, nàng chưa từng mỉm cười thật sự. Hắn cất tiếng, ánh mắt xoáy sâu:
“Sau vụ ám sát, nàng chưa từng hỏi ta về Thu Dạ Ngân. Là vì không quan tâm… hay vì lo lắng ngấm ngầm?”
Chỉ cần nghĩ đến việc nàng có người khác trong tim, lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên.
Thủy Mạn thoáng sững sờ. Kỳ thực, nàng chưa từng để tâm đến Dạ Ngân, ký ức của thân thể này chưa trọn vẹn. Trong đầu nàng vẫn là thế giới cũ, những người nơi đây chẳng bao giờ bước vào trái tim.
“Anh trai ta… sao rồi?” Nàng khẽ hỏi.
Trong ánh mắt Tiêu Tuyệt thoáng hiện nét khó đoán. Không đau lòng, không hoảng hốt—chỉ là một câu hỏi hờ hững. Như thể sống chết của Dạ Ngân chẳng liên quan đến nàng.
“Hắn chết rồi.” Giọng Tiêu Tuyệt trầm như vực sâu, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào nàng, không cho phép nàng né tránh.
You cannot copy content of this page
Bình luận