Danh sách chương

Nhiếp Dung Trạch ung dung tiến lại gần, giọng thoáng cười:
“Lễ vật bản tọa dâng tặng, không biết Vương gia có vừa lòng chăng?”

Ánh mắt hắn lướt qua quan tài, dừng trên gương mặt Thủy Mạn. Dù Tiêu Tuyệt đã khẽ chỉnh lại y phục cho nàng, nhưng hơi thở mờ ám trong không gian vẫn chưa tan hết. Nhiếp Dung Trạch nheo mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười hàm ý:
“Xem ra, bản tọa tới… chậm một bước.”

Ánh mắt Tiêu Tuyệt tức khắc lạnh buốt. Hắn vung tay đóng sập nắp quan tài, chặn lại ánh nhìn kia.

Nhiếp Dung Trạch chẳng hề bận tâm, vẫn thong dong nói tiếp:
“Nàng quả thật còn sống. Vương gia có biết vì sao bản tọa chọn nàng làm người phối âm hôn với ngài không?”

Tiêu Tuyệt chỉ lạnh giọng buông một chữ:
“Nói.”

Nhiếp Dung Trạch ngồi xuống, ánh mắt sâu xa, giọng nói chậm rãi nhưng rành rọt:
“Bản tọa biết Vương gia trúng độc của Thu Công Cẩn. Nhưng điều ngài không biết là — nguồn gốc thứ độc đó… lại bắt nguồn từ chính nữ tử đang nằm trong quan tài này.”

Tiêu Tuyệt sững người, đôi mắt lạnh sắc lóe lên tia chấn động, chậm rãi xoay đầu nhìn thẳng Nhiếp Dung Trạch.

Giọng quốc sư thong thả, từng chữ như lưỡi dao rạch vào không khí:
“Thu Thừa tướng từ nhỏ đã nuôi dưỡng Thu Thủy Mạn bằng độc dược, tạo nên một thân thể bách độc bất xâm. Ta biết Mục Lưu Phi từng chỉ cho ngài cách dùng nữ tử truyền độc, nhưng phải hy sinh bảy mạng người, kéo dài suốt bốn mươi chín ngày. Riêng nàng ta, sau khi cùng ngài hoan hợp vẫn không chết — bởi chính thể chất ấy đã giúp nàng kháng lại độc tố trong cơ thể ngài.”

Mày Tiêu Tuyệt nhíu chặt. Hắn nhớ rõ Mục Lưu Phi từng nói: bất kỳ nữ tử nào tiếp nhận nguyên dương của hắn đều sẽ chết thảm. Nhưng Thu Thủy Mạn vẫn còn sống. Dẫu nửa tin nửa ngờ, hắn buộc phải thừa nhận lời Nhiếp Dung Trạch có mấy phần đáng tin.

Hắn lạnh giọng hỏi:
“Ngươi lợi dụng chuyện âm hôn, đưa nàng đến bên bản vương… chỉ để giải độc?”

Nhiếp Dung Trạch bật cười, động tác tiêu sái, khẽ vung tay mở nắp quan tài:
“Thực ra, còn một cách nhanh hơn. Không cần bảy lần, không cần bốn mươi chín ngày. Chỉ cần lấy trái tim nàng luyện thành dược, độc trong người ngài sẽ lập tức được hóa giải.”

Tiêu Tuyệt nghiến chặt răng, bàn tay siết lại run lên vì giận:
“Nhiếp Dung Trạch, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Ánh mắt quốc sư sâu như vực thẳm, giọng nói vẫn nhẹ tênh mà đầy sức nặng:
“Ta chỉ nói sự thật. Muốn giữ mạng nàng, hãy để nàng từng bước truyền độc. Muốn nhanh gọn, lấy tim nàng. Quyết định thế nào… nằm ở ngài.”

“Ngươi muốn gì, nói thẳng!” Sát khí trong mắt Tiêu Tuyệt bùng lên dữ dội.

“Ta chỉ muốn ngài sống.” Nhiếp Dung Trạch thản nhiên đáp. “Nếu ngài chết, thiên hạ này sẽ buồn tẻ biết bao. Không tin, ngài cứ để Mục Lưu Phi kiểm chứng. Chọn lựa thế nào, không ai thay ngài được.”

Nói xong, hắn xoay người, bước chậm rãi về phía cửa đá. Đến nơi, hắn ngoái đầu lại, nụ cười nhạt hệt như gió lạnh lướt qua:
“Ta vào địa cung cầu phúc cho ngài, phát hiện ngài vẫn còn hơi thở. Tin mừng như thế, tất nhiên phải báo cho hoàng thượng. Ân vương chết rồi sống lại, lẽ nào không nên tạ ơn bản tọa?”

“Vô sỉ!” Tiêu Tuyệt gầm khẽ, mắt như rực lửa. “Nhiếp Dung Trạch, ngươi cứ để bản vương sống, bản vương ắt có ngày xé nát bộ mặt giả nhân giả nghĩa của ngươi.”

“Ta chờ.” Quốc sư bật cười khẽ, dứt khoát rời đi.

Nụ cười tà mị cong trên môi hắn khi bước ra khỏi địa cung. Ngày ấy, hắn từng gieo quẻ, thấy rằng chỉ khi Thu Thủy Mạn chết đi sống lại mới phá nổi thế “rồng bị giam” trên thân Tiêu Tuyệt. Vì vậy hắn đã tráo rượu độc thành dải lụa trắng. Quả nhiên, nàng hồi sinh, ứng nghiệm lời tiên đoán.

Lựa chọn của Tiêu Tuyệt lúc này sẽ quyết định tất cả.
Nếu lấy tim nàng luyện thuốc, độc sẽ dứt, mọi chuyện chấm hết.
Nhưng nếu giữ mạng nàng…

Đứng ngoài cửa địa cung, Nhiếp Dung Trạch ngẩng nhìn vầng dương phương Đông. Hắn khẽ thì thầm, như lời nguyền:
“Tiêu Tuyệt, nếu ngươi chọn giữ mạng nàng… tuyệt đối đừng để mình động tâm. Một khi yêu nàng, chính là ngày tận số của ngươi.”

Ngoài cung, tiếng hô dậy vang như sấm:
“Ân vương phúc trạch dài lâu, trời cao phù hộ! Ân vương phục sinh, thiên hạ đồng mừng!”

Tin tức Ân vương sống lại nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.

Tại phủ Ân vương.

Tiêu Tuyệt ngồi trầm mặc, nhìn thiếu nữ vẫn hôn mê trên giường. Hắn hỏi người đàn ông áo xanh đang bắt mạch cho nàng:
“Thế nào? Lời của đạo sĩ kia có thật chăng?”

Mục Lưu Phi thu tay, ánh mắt lóe lên tia sáng, giọng vừa kính vừa vui:
“Chúng ta từng lẻn vào phủ tướng tìm thuốc giải, nhưng rốt cuộc vô công. Không ngờ thuốc giải lại nằm ngay trên người Thu tiểu thư. Quốc sư không hề sai — chỉ cần lấy tim nàng luyện thuốc, độc trong người Vương gia sẽ giải ngay lập tức.”

Tiêu Tuyệt sững lặng. Thì ra tất cả đều là thật. Nhớ lại việc Thu Thừa tướng từng liều mạng sai người xông vào địa cung cứu nàng, đủ biết nàng quan trọng với ông ta đến nhường nào.

Hết Chương 3: Nghi Ngờ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page