Danh sách chương

Tiêu Tuyệt hờ hững liếc qua, rồi lạnh lùng hỏi:
“Trong bao kia là gì?”

Thường Phong lập tức mở bao, để lộ gương mặt thanh tú tái nhợt của một thiếu nữ.
“Bẩm Vương gia, đây là người mà thuộc hạ mang về… để giải độc cho ngài.”

Ánh mắt Tiêu Tuyệt lập tức tối như vực sâu. Hắn vung tay áo, chỉ thẳng vào thân hình nhỏ bé đang nằm bất tỉnh:
“Đưa đi. Thường Phong ở lại, những kẻ khác lui xuống!”

“Vương gia…” Thường Phong hoảng hốt, lo lắng kêu lên, “độc trong người ngài vẫn chưa được giải—”

Tiêu Tuyệt xoay phắt lại, ánh mắt như lưỡi kiếm lóe sáng:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu không phải các ngươi đưa nữ tử này đến, thì vì sao nàng lại nằm trong quan tài của ta? Lại còn là con gái của lão già họ Thu?”

Thường Phong quỳ rạp, mồ hôi lạnh thấm đẫm sau lưng, run giọng đáp:
“Bẩm Vương gia… vốn dĩ mọi chuyện đi theo đúng kế hoạch. Nhưng Hoàng thượng đột ngột ban hôn, Quốc sư lại định ra âm hôn. Người được chọn… chính là Tam tiểu thư Thu Thủy Mạn.”

“Âm hôn?” Một tia sáng lạnh lóe trong mắt Tiêu Tuyệt. Hắn bước tới gần quan tài. Không khí nồng đượm mùi hương ái muội còn vương. Trước mắt hắn, Thủy Mạn nằm đó, y phục xộc xệch, làn da trắng muốt in hằn dấu vết tím bầm.

Nắm tay hắn siết chặt, hàm răng nghiến ken két.
“Nếu là âm hôn… tại sao nàng vẫn còn sống?”

Thường Phong biến sắc, giọng run rẩy:
“Không thể nào… Thuộc hạ đã tận mắt kiểm tra. Nàng ấy… rõ ràng đã ngừng thở, mới nhập quan hợp táng cùng Vương gia.”

“Câm miệng!” Tiêu Tuyệt quát, tiếng như sấm rền. “Ngươi nghĩ ta không biết nàng sống hay đã chết sao? Nếu nàng thật sự chết… vậy thì độc trong người ta đã được giải bằng cách nào?”

Thường Phong khẽ rùng mình, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh hãi, khó tin thốt lên:
“Chẳng lẽ… Vương gia và nàng ta…”

Trong lòng hắn dấy lên muôn vàn nghi hoặc. Thu Thủy Mạn rõ ràng đã tắt thở, sao có thể giúp Vương gia giải độc?

Tiêu Tuyệt cụp mắt, giọng trầm thấp như chì:
“Đúng vậy. Khi bản vương tỉnh lại, bên cạnh đã có một nữ tử. Tưởng là các ngươi đưa đến để giải độc, nên ta không nghĩ nhiều.”

Trong đầu hắn chợt vang vọng lại lời Mục Lưu Phi từng căn dặn: muốn giải thứ độc chí mạng kia, chỉ có một cách duy nhất — kéo dài suốt bốn mươi chín ngày, cần bảy nữ tử làm thuốc dẫn, cứ bảy ngày mới giải được một phần.

Ngày ấy, Tiêu Tuyệt đã sớm bày kế. Hắn dùng giả dược phong bế sinh khí, nằm trong quan tài suốt bảy ngày, để kịch độc dồn tụ cả vào nguyên dương trong bụng. Sau khi tỉnh lại, hắn bắt buộc phải cùng nữ tử giao hoan, mượn thân thể nàng hấp thụ độc khí. Mà người chịu nguyên dương ấy… chắc chắn phải chết.

Mới chỉ lần đầu, độc trong hắn mới được giải một phần bảy.

Thường Phong do dự, ngập ngừng hỏi nhỏ:
“Vậy… Vương phi hiện giờ đã chết rồi sao? Hay là… Vương gia ở trong quan bảy ngày, sinh ra ảo giác?”

Ánh mắt Tiêu Tuyệt lóe tia nghi hoặc, hắn cúi xuống nhìn Thu Thủy Mạn. Theo lý, nếu nàng bị hút độc, ắt sẽ bảy khiếu chảy máu mà chết. Nhưng nàng vẫn yên lặng nằm đó, chỉ như đang say ngủ.

Hắn khẽ nhíu mày, đưa tay dò thử hơi thở. Một làn khí mong manh phả lên đầu ngón tay.

Tiêu Tuyệt sững lại, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường:
“Nàng… chưa chết. Thường Phong! Mau đưa Mục Lưu Phi tới gặp bản vương ngay!”

Thường Phong giật mình, mất một thoáng mới hoàn hồn rồi vội vã lui đi.

Tiêu Tuyệt khẽ chỉnh lại y phục cho thiếu nữ, đang định bế nàng ra khỏi quan tài thì Thường Phong đã vội quay lại, sắc mặt trắng bệch, giọng dồn dập:
“Vương gia, không ổn rồi! Quốc sư… đang tiến vào địa cung!”

Tin mật từ ám vệ vừa truyền tới, hắn chưa kịp đi xa đã phải vội quay đầu báo lại.

Tiêu Tuyệt thoáng trầm ngâm, rồi chậm rãi hỏi:
“Ngươi nói… người định ra âm hôn, chính là quốc sư?”

Thường Phong vội gật đầu:
“Đúng vậy. Hoàng thượng giao toàn bộ chuyện này cho quốc sư xử lý.”

Ánh mắt Tiêu Tuyệt tối lại, thoáng hiện tia lạnh lùng:
“Trong đó nhất định có điều mờ ám. Truyền lệnh — không cần ngăn cản, cứ để hắn vào.”

“Tuân mệnh!” Thường Phong cúi người lĩnh chỉ, lùi xuống.

Trong địa cung tĩnh mịch, Tiêu Tuyệt ngồi bên cạnh quan tài, ánh mắt sâu thẳm nhìn thiếu nữ đang nằm yên. Trong lòng hắn xoáy lên một câu hỏi: rốt cuộc, Nhiếp Dung Trạch đưa nàng đến đây để làm gì?

Tiếng bước chân thong dong bỗng vang vọng, nhè nhẹ nhưng từng nhịp lại như gõ vào lòng người.

Một nam tử mặc đạo bào trắng từ từ bước vào. Trong tay hắn cầm phất trần bạc, dung mạo tuấn mỹ mà phảng phất tà khí. Khóe môi gợi nụ cười mơ hồ, vừa như trêu ghẹo, vừa như khinh thế ngạo nhân.

“Đêm qua bản tọa quan sát tinh tượng, thấy sao Tử Vi vốn u ám bỗng rực sáng, liền biết mệnh của Vương gia chưa tuyệt. Thế nên mới xin thánh chỉ, tìm đường sống cho ngài.” Nhiếp Dung Trạch cất giọng, thanh âm sáng lạnh như băng tuyết.

Tiêu Tuyệt khẽ hừ, ánh mắt sắc bén quét qua:
“Bớt trò che mắt thiên hạ đi. Nói thẳng ra, lần này ngươi lại muốn giở trò gì?”

Từ trước đến nay, hắn luôn khinh thường vẻ thần thần bí bí của Nhiếp Dung Trạch. Nhưng trong thiên hạ này, người hắn thật sự coi là đối thủ… chỉ có kẻ này.

Hết Chương 2: Giải Dược.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page