Yêu hồ tuyệt sắc cười đến mị hoặc lòng người, đôi mắt long lanh kia nhìn ta không rời nửa khắc.
Ta ngẩn ngơ nhìn nụ cười kia một thoáng.
Tỉnh táo lại, ta mím môi, muốn mở lời từ chối.
Chuyện này chẳng phải vì bạc tiền, tuy rằng hắn rất tuấn mỹ, nhưng chúng ta chỉ mới gặp nhau mấy lần, sao có thể vội vàng nằm chung một giường?
Nếu… nếu hắn thực lòng có tình ý với ta, chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng cảm tình… ta lưỡng lự nghĩ vậy.
Ý niệm ấy vừa lóe lên, ta liền tự mình hốt hoảng.
Sao lại như thế này? Bị hắn cười mấy lần mà lòng đã rối loạn?
Gì mà dưỡng tình cảm chứ? Rõ ràng lúc trước ta còn một lòng khẳng định người – yêu khác đường, quyết không thể cùng nhau kia mà?
Lẽ nào… ta là kẻ mê sắc dục ư?
Đầu óc rối như tơ vò, lòng dạ cũng trở nên hỗn độn dị thường.
Tiếc thay, Hứa Tận Hoan chẳng cho ta nhiều thời gian để suy nghĩ.
Lời vừa dứt, hắn đã đưa tay áp lên đai lưng.
Thấy vậy, ta khẽ trợn mắt.
Lời từ chối còn chưa kịp thốt ra, môi đã bị hắn che lại, buộc ta câm nín.
Hết thảy diễn ra vừa thuận theo tự nhiên, lại vừa hoang đường đến chẳng thể tin.
5.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả người ta mơ màng hoảng hốt.
Vốn đã là kẻ đứng chót trong môn phái, giờ thì hay rồi, phen này hạ sơn trở về, e là chẳng còn mặt mũi gặp ai, một bước thành sỉ nhục của cả sư môn.
Rốt cuộc làm gì có đạo sĩ bắt yêu nào lại đi cùng yêu quái đâu cơ chứ!
Ngay lúc ta còn đang u sầu, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng nũng nịu.
Quay đầu nhìn lại, vừa khéo chạm phải đôi mắt lim dim mơ màng của Hứa Tận Hoan.
“Tiểu đạo trưởng~” Hắn uể oải gọi ta.
Nói rồi, liền rúc lại gần, thuận tay dụi đầu vào ta.
Hơi thở ấm nóng phả trên má, ta ngẩn người nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia mà thất thần.
Lông mi dài đen nhánh khẽ rung, sắc mặt mang theo vẻ ngái ngủ đậm nét, đôi má trắng nõn mềm mại.
Giờ phút này, hắn thoạt nhìn ôn nhu vô hại vô cùng.
Chẳng giống chút nào với dáng vẻ bá đạo của đêm qua.
Ta bị hắn dụi dụi đến mức lòng dạ mềm nhũn cả ra.
Thôi thì, ngủ cũng đã ngủ rồi, ta cũng nên có trách nhiệm với chuyện này.
Nghĩ vậy, ta khẽ thở dài một tiếng.
Ngón tay vô thức lướt qua bụng, ngay khoảnh khắc chạm vào, cả người ta chợt cứng đờ.
Suýt nữa thì quên mất — tộc cửu vĩ hồ vốn nổi danh là giống loài sinh sản mạnh mẽ.
Nếu như… ta mang thai thì sao đây?
Ta còn phải đi bắt yêu, sư phụ đã dặn rằng chỉ khi nào bắt được một con yêu, ta mới có thể quay về sư môn.
Nếu thực sự có thai, thì e rằng chẳng còn tiện cho việc bắt yêu nữa.
Mà không tróc được yêu, cũng đồng nghĩa với việc không thể quay về sư môn.
“Hứa Tận Hoan… ta… sẽ không mang thai chứ?” Ta run giọng hỏi, trong mắt còn mang theo vài phần kinh hoảng.
Nghe thế, Hứa Tận Hoan khẽ bật cười, ngữ điệu mang đầy vẻ chắc chắn: “Đừng lo, ngươi sẽ không mang thai đâu.”
Tuy chẳng rõ cớ gì mà hắn lại tự tin như vậy, nhưng lời lẽ quả quyết ấy cũng khiến lòng ta an ổn đôi phần.
Ta không nhịn được thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Tiểu đạo trưởng, ngươi thơm quá.” Hứa Tận Hoan khẽ dụi má vào mặt ta, giọng đầy lưu luyến.
Những chiếc đuôi hồ ly kia cũng bắt đầu quấn quýt mà nhẹ nhàng cọ sát lên cánh tay ta.
Cả người ta bị lớp lông mềm mại bao phủ lấy, khiến da thịt ngứa ngáy không thôi.
Thấy vài chiếc đuôi có vẻ bắt đầu không an phận, ta vội lên tiếng ngăn cản: “Được rồi, mau dậy đi thôi.”
Vừa nói, ta vừa kịp thời giữ chặt một chiếc đuôi đang quấn tới.
Nếu không ngăn, e rằng chút nữa lại xảy ra chuyện không nên xảy ra.
“Được rồi.”
Hứa Tận Hoan có phần tiếc nuối mà thở dài một hơi, rồi không cam lòng đứng dậy.
Chỉnh trang y phục xong, hắn bước về phía cửa.
Ta theo sau hắn, định cùng ra ngoài.
Không ngờ, hắn đột nhiên giơ tay cản lại: “Tiểu đạo trưởng, ngoan nào.”
“Ở yên trong đây, đừng bước ra ngoài.”
Thanh niên mỉm cười, khẽ điểm một cái lên trán ta.
You cannot copy content of this page
Bình luận