2.
Sau khi rời đi, ta tìm đến một khách điếm trong trấn.
“Tiểu nhị, cho ta một gian phòng.”
Ta lục lọi trên người một hồi, gom góp hết mấy đồng bạc vụn, cẩn thận đặt lên bàn.
“Dạ được.”
Tiểu nhị lanh lẹ dẫn ta đến trước cửa phòng.
Đóng cửa phòng lại, ta ngồi nơi mép giường, sầu muộn mà thở dài.
Sớm biết vậy đã mang theo nhiều bạc hơn khi hạ sơn, giờ hay rồi, cả người trên dưới cộng lại, cũng chẳng đủ trụ lại khách điếm này hai ngày.
Chút bạc vụn vừa rồi chỉ đủ tá túc một đêm, đến tối mai, không biết phải ngủ nơi đâu.
Ngay lúc ta đang phiền não mà than vãn, chóp mũi chợt ngửi thấy một hương khí thoang thoảng.
Cúi đầu nhìn, ta bất ngờ phát hiện trong tay mình vẫn đang nắm chiếc khăn tay quán chủ ném xuống ban nãy.
Nhìn chiếc khăn tay, lại nhớ đến đám người cuồng nhiệt trước cửa Nam Phong quán, trong đầu ta không khỏi nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Nếu mang chiếc khăn tay này bán cho đám người ấy, chắc cũng đổi được kha khá ngân lượng.
Ý nghĩ vừa nhen lên, ta đã lập tức tự tát mình một cái rõ đau.
“Sở Dao Nguyệt, ngươi quả thật là nghèo đến phát điên rồi. Khăn tay là vật riêng tư, sao có thể đem đi bán?”
“Huống hồ, đây còn chẳng phải vật của ngươi, mà là của quán chủ.” Ta lẩm bẩm một mình.
Ta lắc đầu, xua đi cái ý nghĩ không đâu ấy trong đầu.
Nhìn chiếc khăn tay, ta thở dài một hơi thật sâu, rồi cẩn thận gấp lại, bỏ vào lòng.
Để mặc thân mình ngã xuống giường, mang theo tâm trạng sầu não mà thiếp đi.
3.
Nửa đêm, trong cơn mê man nửa tỉnh nửa mộng, ta lại lần nữa ngửi được hương khí quen thuộc.
Chắc là đang mộng thôi? Bằng không sao lại có thể ngửi thấy mùi hương trên người quán chủ?
Ta lơ mơ suy nghĩ.
Trong lúc đang mơ màng, hương khí kia dần dần tới gần, càng lúc càng nồng đậm.
Cuối cùng, hương ấy ngập tràn chóp mũi ta, nồng đến mức dường như bao phủ toàn thân.
Cảm giác ấy, tựa hồ như một kẻ săn mồi đỉnh cấp đang để lại dấu vết lên con mồi mà mình để mắt tới.
Đột nhiên, một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve má ta, hơi thở dịu dàng phả lên làn da.
“Tiểu đạo trưởng.” Một tiếng cười nhẹ vang bên tai.
Âm thanh quen thuộc khiến ta lập tức bừng tỉnh, vừa mở mắt, đã thấy khuôn mặt đẹp đến chói lòa của quán chủ.
Thanh niên vẫn là bộ y phục ban ngày, song khác biệt ở chỗ, lúc này trên đầu hắn đội một đôi tai hồ ly đỏ thẫm, phía sau còn có chín cái đuôi lớn mềm mượt.
Khi nhận ra ánh mắt của ta đang nhìn, một chiếc đuôi chậm rãi đưa tới, cọ cọ vào má ta.
Nhìn chín cái đuôi kia, lòng ta như tro tàn.
Hắn… lại là cửu vĩ hồ!
Không ai từng nói với ta là trong cái trấn nhỏ thế này lại có một đại yêu như thế!
Tên này, e là đến sư phụ ta cũng chẳng đánh nổi, huống chi là một tên bắt yêu nửa vời như ta.
Nghĩ đến đây, thân thể ta liền cứng đờ, căng thẳng đến run rẩy.
Thấy ta như vậy, thanh niên bật cười khẽ, cong môi một cách thú vị.
“Tiểu đạo trưởng, ngươi sợ ta đến vậy sao?”
Hắn đưa tay ra, đầu ngón tay ấm nóng khẽ lướt trên mặt ta.
Ta cứng đờ toàn thân, không dám nhúc nhích, thậm chí chẳng dám kháng cự chút nào.
Dù sao nếu phản kháng, có khi chết còn nhanh hơn.
Thấy ta không có hành động phản kháng nào, quán chủ khẽ cong mắt, tỏ vẻ vui thích.
Chín chiếc đuôi phía sau hắn khẽ ngọ nguậy, thấy ta không phản ứng, lũ đuôi lông mượt kia càng hưng phấn mà đong đưa qua lại.
Bỗng dưng, một chiếc đuôi bất ngờ quấn chặt lấy ta.
Ta bất an nhúc nhích thân mình, muốn thoát khỏi sự trói buộc kia.
Đáng tiếc vừa mới động đậy, chiếc đuôi hồ ly đã lập tức siết chặt, dọa đến nỗi thân thể ta cứng đờ.
“Ngươi… rốt cuộc muốn làm gì?” Ta run giọng cất tiếng.
Đánh thì không lại, chạy cũng không thoát, còn phải bị hắn trêu đùa như thế này.
You cannot copy content of this page
Bình luận