Sau một ngày, ánh mắt của Sầm Bội Trân đã trở nên đờ đẫn.
Nhưng tôi vẫn không buông tha bà ta.
Sáng sớm ba-bốn giờ đã lôi dậy, bắt tiếp tục đọc “tám điều vinh nhục”.
Sau ba ngày, Sầm Bội Trân đã ngoan ngoãn lên hẳn vài phần.
Vừa nhìn thấy tôi là lập tức lên giọng đạo mạo: “Lấy việc tôn trọng khoa học làm vinh, lấy mê tín ngu muội làm nhục.”
Cứ như sợ tôi hôm sau lại tiếp tục theo dõi.
Ngô Thư thấy cảnh đó suýt nữa phun hết cơm ra ngoài, cười đến nghẹn họng.
“Chị làm sao mà giỏi vậy hả? Chị còn có thể khiến bà ta nói ra mấy câu tôn trọng khoa học nữa chứ. Gia đình này hai mươi mấy năm không dạy được, chị chỉ cần ba ngày là thu phục hoàn toàn.”
9.
“Tôi bắt đầu mong đợi khoảnh khắc chồng tôi về nhìn thấy bà ta rồi đấy.”
Ngô Thư không phải đợi lâu, chồng cô ấy – Triệu Tử Thành – đã sớm quay về, tình cảm hai vợ chồng xem ra rất tốt.
Lần này anh ấy về là do xin nghỉ phép năm, có thể nghỉ hẳn ba tháng.
Nhưng ngay ngày đầu tiên về nhà, Sầm Bội Trân đã được nước làm tới, lật mặt ngay với tôi.
Lúc ấy Triệu Tử Thành vừa bước qua cửa, hành lý còn chưa đặt xuống.
“Lần này anh xin nghỉ phép năm là để…”
Định nói “tặng em một bất ngờ”, nhưng chưa kịp nói xong với vợ thì đã nghe mẹ mình gào lên một tiếng “AAAA” như xé ruột xé gan.
“Con ơi! Con không biết mẹ đợi con về lâu thế nào đâu! Cái nhà này sắp bị con nhóc thối tha kia làm loạn tan nát hết rồi!”
“Đây là nhà của mẹ đó! Mẹ muốn làm gì cũng không được, còn bị một con bảo mẫu lên mặt quản nữa! Vợ con cũng chẳng ra gì! Tụi nó đều bắt nạt mẹ, bắt nạt mẹ hết!”
“Con mau đuổi nó đi! Không thể để nó ở trong cái nhà này được!”
Người đầu tiên nhào vào lòng Triệu Tử Thành không phải là Ngô Thư – mà là Sầm Bội Trân.
Bà ta giờ chẳng khác gì một con chó nhỏ vừa thấy chủ, lúc con trai không có nhà thì ngoan ngoãn im lìm, con trai vừa về là bắt đầu tru tréo.
Triệu Tử Thành chưa hiểu chuyện gì, thấy mẹ khóc đến mức đó liền thuận miệng dỗ như đang dỗ con nít: “Được rồi được rồi, đuổi hết đuổi hết.”
“Đuổi ai? Bảo mẫu là tôi thuê đó, anh nói đuổi là đuổi à? Cô ấy mà đi thì tôi cũng đi! Một người bảo mẫu tốt còn hữu dụng hơn một ông chồng bám váy mẹ đấy, hừ!”
Chẳng ai ngờ Ngô Thư vừa mới còn vui mừng vì chồng về, quay ngoắt thái độ nhanh như chớp.
Ngay cả tôi cũng bất ngờ, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp lạ thường.
Triệu Tử Thành tái mặt, cuống quýt kéo tay vợ mình: “Đừng mà, anh mới về nhà mà hai người đã bắt anh đứng về phe nào rồi, biết theo ai bây giờ?!”
Triệu Tử Thành không phải kiểu đàn ông bám váy mẹ, sau khi biết rõ sự tình từ phía vợ, anh ấy đã chủ động đến xin lỗi tôi.
Còn Sầm Bội Trân thì sau một ngày giở trò, thấy con trai không đứng về phía mình thì bắt đầu gào lên nói nuôi con uổng phí.
Đang mắng mỏ thì bà ta thấy tôi đi ngang qua phòng khách, theo phản xạ bật luôn một câu: “Lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, lấy hại người lợi mình làm nhục!”
Cả phòng khách lập tức im phăng phắc, kế tiếp là tiếng Ngô Thư nhịn cười đến đỏ cả mặt rồi phá ra cười sặc sụa.
Sầm Bội Trân hình như cũng nhận ra mình lỡ miệng, mặt đỏ như gấc, vừa lẩm bẩm vừa quay người bỏ đi.
Bạn nghĩ Sầm Bội Trân sẽ từ đây mà yên phận sao?
Thế thì lầm to rồi.
10.
Dù là vì thói quen khó sửa hay bản tính vốn vậy, Sầm Bội Trân vẫn không hề quên chuyện nước ti/ể/u buổi sáng của cháu trai mình.
Chỉ có trong tháng đầu, bãi tiểu đầu tiên của bé vào sáng sớm mới được gọi là “nước ti/ể/u buổi sáng”.
Giờ đứa trẻ sắp đầy tháng, bà ta bị tôi quản chặt không động tay được, đến mức tâm trạng sa sút, cả người bốc hỏa.
Rồi người mà bốc hỏa thì hành động cũng loạn xạ.
You cannot copy content of this page
Bình luận