Bảo Mẫu PK Mẹ Chồng 

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Tôi thậm chí nghi ngờ, nếu bà ta thật sự mò được thì chắc chắn sẽ vắt ra để uống ngay lập tức.

 

Tinh thần kiểu này còn “cảm động” hơn cả sinh viên thời nay.

 

Nhưng trên bỉm không chỉ có mỗi nước ti/ể/u, hầu hết là hỗn hợp phân và nước ti/ể/u cơ mà.

 

Trong mắt tôi lúc này, Sầm Bội Trân chẳng khác gì đang đùa giỡn với phân.

 

Ngay lúc tôi đang tìm cách né tránh tai họa, định lỉnh vào trong phòng thì một vệt phân như vẽ nên đường cong tuyệt đẹp giữa không trung, vô tình bắn trúng lưng tôi.

 

Tôi đứng khựng lại.

 

Nhìn thấy Sầm Bội Trân vì không tìm được nước ti/ể/u buổi sáng mà càng thêm điên cuồng, sắp biến phòng khách thành nhà vệ sinh, tôi liền nhặt ngay miếng bỉm đầy “tài nguyên” ném thẳng vào mặt bà ta.

 

“Của bà nè, nước ti/ể/u buổi sáng bà đòi đây, tặng kèm luôn cả ‘phân sáng’ nhé, đừng ngại, nhận lấy!”

 

“AAAAAA— Tao sẽ kiện mày! Nhất định phải kiện mày!!”

 

“Chỉ chủ thuê của tôi mới có quyền kiện tôi, nếu không thì bà cứ thử tự mang bầu rồi thuê tôi làm bảo mẫu đi, thế là tự sản xuất tự tiêu dùng luôn. Nước ti/ể/u bà bầu có rồi, nhau thai có rồi, nước ti/ể/u buổi sáng của trẻ con cũng có luôn, tôi đảm bảo hầu hạ bà hết nước chấm!”

 

Vừa nói tôi vừa nhét bỉm vào miệng bà ta, sau đó thong thả đi vào phòng tắm rửa sạch, chỉ để lại một mình bà ta trong phòng khách nôn thốc nôn tháo.

 

Tắm xong, tôi còn gọi điện cho bố chồng Ngô Thư.

 

“Xin chào, bà nhà ông vừa ném phân với nước ti/ể/u khắp phòng khách, nếu chiều ông không có tiết thì phiền ông về lau dọn giùm. Tôi sợ Ngô Thư ngửi phải sẽ khó chịu.”

 

“…Tôi biết rồi.”

 

Việc này không nằm trong phạm vi công việc của tôi, tôi cũng không xử lý nổi — chỉ có ông chồng “não yêu” này mới lo được thôi.

 

9.

 

Tôi thật sự cho rằng Sầm Bội Trân không đơn thuần chỉ là mê tín, bà ta chắc chắn có vấn đề về thần kinh.

 

Ngoài người bị tâm thần ra, ai lại làm chuyện canh bên cạnh đứa trẻ suốt đêm chỉ để đợi một bãi nước ti/ể/u?

 

“Đến rồi, đến rồi! Cuối cùng cũng sắp đến rồi!”

 

Ngô Thư vừa mở mắt ra đã bị bà mẹ chồng ngồi chình ình cạnh giường làm cho giật mình, sau đó liền ngửi thấy mùi hôi từ dưới người con phát ra.

 

“Sao lại là phân?! Giờ này sao lại ị chứ!”

 

Thì ra Sầm Bội Trân đã tháo bỉm ra chỉ để canh chờ nước ti/ể/u buổi sáng.

 

Kết quả, chưa thấy tiểu đâu thì phân đã tới trước, bà ta tức giận lấy khăn lông vỗ vào bé mấy cái.

 

Bỉm bị tháo ra khiến đống phân dính đầy ra chăn ga, mùi hôi khiến Ngô Thư vừa buồn nôn vừa giận không nói thành lời.

 

“Mẹ! Mẹ làm cái gì thế?! Vì một bãi nước ti/ể/u mà mẹ làm tới vậy sao?!”

 

Nghe tiếng ồn, tôi còn chưa mở mắt đã vội chạy vào phòng Ngô Thư, vừa nhìn đã biết — lại là Sầm Bội Trân đang làm trò.

 

Thấy tôi, Sầm Bội Trân như chuột thấy mèo, hoảng loạn bỏ chạy chưa kịp để tôi kịp phản ứng.

 

Sau khi giúp Ngô Thư thay chăn nệm sạch sẽ, tôi lập tức sang phòng bên lôi bà ta ra ngoài lại.

 

Công việc của tôi là làm chủ thuê hài lòng.

 

Ngô Thư còn chưa hả giận, Sầm Bội Trân đã muốn vỗ mông bỏ chạy — đời không dễ thế đâu.

 

Tôi cười như không cười, nhìn bà ta run rẩy, giọng nhẹ nhàng mà thâm hiểm: “Muốn bị tôi úp bỉm vào mặt lần nữa không?”

 

Sầm Bội Trân lắc đầu, lắc đến mức như muốn long cả óc ra ngoài.

 

Và thế là suốt cả ngày hôm đó, bà ta sống trong sự “giáo dục tư tưởng” kiểu “tám điều vinh nhục”.

 

Giọng nhỏ một chút là tôi giơ bỉm, ngồi không ngay là tôi giơ bỉm, mới nửa ngày bà ta đọc thuộc đến mức giọng bắt đầu méo xệch vì muốn khóc.

 

Bố chồng Ngô Thư bị đánh thức, bước ra là thấy ngay cảnh đó.

 

Ông ta không nói gì, cả buổi sáng không có tiết liền ở nhà ngồi cạnh đọc đủ loại giá trị cốt lõi với vợ.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page