Bảo Mẫu PK Mẹ Chồng 

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

“Cô biết cái gì gọi là nước ti/ể/u buổi sáng không? Biết không?! Cái này tuyệt đối không phải là lần đi tiểu đầu tiên trong ngày của đứa trẻ! Mùi vị khác hoàn toàn!”

 

Tôi chết lặng…

 

Thời nay đến cả chuyện uống nước ti/ể/u cũng phải cầu kỳ, phải sang chảnh tinh tế hay sao?

 

Tôi hít một hơi thật sâu, bê khay rời đi, tuyệt đối không dây dưa với kẻ thần kinh thêm một câu nào nữa.

 

Tôi sợ bà ta lấy nước ti/ể/u tạt vào tôi.

 

Nhưng sau đó, Sầm Bội Trân còn vượt ngoài tưởng tượng — bà ta đem nước ti/ể/u buổi sáng nấu thành cháo bắt cả nhà cùng ăn.

 

“Trẻ con là thể chất thuần dương thuần thịnh, trong nước ti/ể/u không có một chút tạp chất nào, uống vào có thể trừ tà tránh ma, sống lâu trăm tuổi.”

 

“Không uống thì sống đến năm mươi, uống rồi sống một trăm.”

 

Ngô Thư nôn ngay tại chỗ, đến mức kéo căng phần bụng dưới khi nôn khiến có dấu hiệu són tiểu.

 

Tôi vội vã trấn an rồi đưa cô ấy vào phòng nghỉ, sau đó giận sôi máu lao đi tìm Sầm Bội Trân.

 

Lúc đó mặt Sầm Bội Trân còn khó coi hơn cả Ngô Thư, không ngừng oán trách với chồng mình.

 

“Loại người gì đâu, nhìn đã biết là mệnh khổ, đáng ra ngày xưa tôi phải coi kỹ bát tự hơn nữa, nếu không phải vì Tử Thành nhất quyết đòi cưới nó thì tôi đã sớm đuổi ra khỏi nhà rồi! Giờ bát tự của cháu trai cũng lệch hai ngày so với ngày tôi muốn, tôi đã tạo nghiệp gì chứ!”

 

“Bà vừa tụng kinh xong đã quay qua chửi sư thầy, uống nước ti/ể/u của người ta rồi lại chê người ta bát tự xấu, nói cái gì cũng đến miệng bà là thành ngược đời!” Tôi không chút do dự tạt lại bà ta.

 

“Người ta trừ tà thì hất vào mặt tà, bà thì đổ thẳng vào bụng. Người ta nói một hạt gạo nuôi trăm loại người, nhưng tôi thấy chỗ gạo nuôi bà chắc bị ngâm nước ti/ể/u rồi. Người ta uống sương sớm thành tiên nữ, bà uống nước ti/ể/u chắc chỉ tổ bị suy thận!”

 

Ông bố chồng vừa nãy còn im lặng, giờ đập bàn một cái “RẦM!”. 

 

“Đủ rồi!”

 

Tôi nhìn ông ta với ánh mắt đầy cảnh giác, vừa nãy Ngô Thư nôn cũng không thấy ông ta nói gì, vậy mà vợ ông ta bị chửi thì lập tức nhảy dựng lên — chắc cũng chẳng ra gì.

 

Tôi còn đang nghĩ ngợi thì ông ta đã bưng tô cơm lên, khiến tôi giật mình lùi lại mấy bước, sợ cháo nấu nước ti/ể/u bị văng trúng mình.

 

Nhưng ông ta lại làm điều ngoài dự đoán — uống sạch một hơi!

 

“Ông làm cái gì vậy! Tôi còn chưa uống mà!! Ông có thích đến mấy cũng không thể uống hết như vậy được chứ!”

 

Tôi tròn mắt nhìn biểu cảm sắp ói của ông ta, lại lùi thêm vài bước.

 

Đây là gọi “thích” cái này á??

 

“Đừng cãi nhau nữa, bọn nó không uống thì càng tốt, chỗ cháo này còn không đủ cho tôi uống nữa, sau này hai ta uống thôi.”

 

“Ông đúng là… hồn ma chết đói chuyển kiếp, uống nhanh như vậy mà không chừa lại cho tôi chút nào!”

 

7.

 

“Bố chồng của tôi cũng được lắm, chỉ có điều quá chiều vợ. Nói theo ngôn ngữ trên mạng là kiểu ‘não yêu’ nặng đấy.”

 

“Trong tình huống biết rõ là vợ mình sai, ông ấy không lấy cớ làm bề trên để chèn ép con cái, mà luôn chủ động chuyển mâu thuẫn về phía mình.”

 

Giống như vụ cháo nấu nước ti/ể/u vừa rồi, ông ta uống sạch một tô thì cơn giận của Sầm Bội Trân cũng trút hết lên đầu ông ta luôn.

 

“Ông ấy là giảng viên đại học mà dám làm tới vậy…”

 

Không hiểu nhưng đáng tôn trọng, dù sao cháo nước ti/ể/u cũng không phải tôi uống.

 

Sau đó công việc “giao nước ti/ể/u” vẫn tiếp tục, nhưng đa phần tôi không đưa đúng phần “tiểu buổi sáng” mà bà ta muốn.

 

Thế là Sầm Bội Trân lại càng cáu bẳn hơn bao giờ hết.

 

8.

 

“Thuê cô về để làm gì hả?! Chút việc cỏn con này cũng không làm được, nước ti/ể/u buổi sáng ngon lành đều bị cô làm phí hết!”

 

Sầm Bội Trân vừa gào lên vừa nổi khùng, vung vẩy bỉm dính đầy nước ti/ể/u của bé con khắp phòng khách, cố gắng tìm cho ra cái gọi là “nước ti/ể/u đầu tiên trong ngày”.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page