Ngô Thư bị những lời miêu tả của bà ta làm cho buồn nôn, môi trắng bệch, gần như muốn ói, cả người yếu đến không còn chút sức lực.
Thấy vậy, ngọn lửa đè nén trong lòng tôi bùng lên ngay lập tức.
“Mấy cái toan tính vặt vãnh đó của bà tưởng không ai biết à? Muốn ăn thì cứ nói thẳng, nói rồi tôi cũng không cho bà ăn! Có chôn cũng là tôi đi chôn! Chuột còn mơ bú sữa mèo, bà muốn lên trời à?!”
Sầm Bội Trân giơ tay chỉ tôi, tay run lẩy bẩy giữa không trung, mắt đỏ hoe như muốn khóc mà vẫn không nghĩ ra lời nào để mắng lại.
Tôi lại bồi thêm một nhát: “Tay run đến nhẹ nhàng như thế, lắp ba lắp bắp, tay chân múa may loạn xạ, người ngoài nhìn vào còn tưởng bà bị liệt nửa người đấy.”
Nói xong, tay bà ta run càng dữ, còn tôi thì chẳng thèm nhìn lấy một cái, đẩy bà ta ra khỏi phòng.
Lúc tôi định mở miệng an ủi thì Ngô Thư đã giơ tay ra hiệu “dừng lại”.
“Không phải như chị nghĩ đâu, tôi là phụ nữ, mấy lời bà ta nói cũng chưa đến mức dọa tôi sợ. Tôi là buồn nôn vì chuyện bà ta uống nước ti/ể/u con tôi…”
Thì ra khi tôi không có mặt, đứa trẻ đi tiểu lần đầu tiên.
Lúc nghe thấy tiếng rên của con, Ngô Thư tính nhờ mẹ chồng thay lót sau khi bé tiểu xong.
Kết quả, Sầm Bội Trân lại cầm cốc lên, rồi bất ngờ đưa cốc hứng ngay dưới bé khi tiểu.
Sau đó, bà ta thẳng tay dốc cả cốc nước ti/ể/u ấy vào họng, miệng còn lẩm bẩm nói gì mà “nước ti/ể/u đầu tiên của bé trai chứ dương khí mạnh nhất”.
Thậm chí bà ta còn mặt dày dí sát mặt Ngô Thư để đòi viên thuốc làm từ nhau thai.
Cả thị giác lẫn khứu giác đều bị tấn công, Ngô Thư mà không nôn ngay tại chỗ thì đúng là sức chịu đựng quá cao rồi.
Nghe xong, tôi như người mất hồn, ngẩn ngơ hỏi: “…Thế bé đã ị lần đầu chưa nhỉ?”
Ngô Thư nghẹn họng: “Chị thật sự muốn tôi ói ra hả…”
Chuyện này đúng là khó giải quyết, tôi và Ngô Thư bàn qua bàn lại mà vẫn chưa nghĩ ra cách nào.
Cũng không phải vì tiếc gì nước ti/ể/u của bé, có ai bình thường mà đi quý cái thứ đó chứ.
“Chị gọi cho anh nhà của chị đi, hỏi xem nên xử lý thế nào.”
Dù sao Ngô Thư chắc chắn sẽ phải ở nhà bố mẹ chồng để ở cữ, không thì với kiểu bệnh thần kinh như Sầm Bội Trân, bé con đi đâu bà ta bám theo tới đó.
“Trên tàu thủy nhiều khi không có sóng, anh ấy cũng tính đúng ngày dự sinh của tôi, nếu có sóng thì chắc chắn đã gọi về rồi.”
“Vậy còn bố chồng thì sao? Để ông ấy đứng ra giải quyết thì chắc ổn chứ?”
Vừa nghe tôi nhắc đến, mặt Ngô Thư lập tức nhăn nhó, biểu cảm cũng trở nên cực kỳ khó tả.
6.
Chuyện này thật sự chẳng còn cách nào khác, người ta đã nhất quyết đòi uống thì cũng đành để họ uống thôi.
Cùng lắm thì sau này bọn tôi cứ tránh mặt bà ta, ăn cơm rửa bát cũng không cần ngồi cùng.
Hôm chuyển từ bệnh viện về nhà để ở cữ là bố chồng Ngô Thư đến đón.
Bố chồng Ngô Thư là một ông chú có vẻ ngoài và giọng nói rất nho nhã, cũng tốt nghiệp đại học, hiện đang làm giảng viên tại một trường đại học hạng hai.
Tôi nhìn ông ta, rồi lại nhìn Sầm Bội Trân, thầm nghĩ có lẽ hai người vẫn chưa chia tay là vì… tình yêu chăng?
“Nước ti/ể/u của trẻ con và phụ nữ mang thai khác với người thường, tôi nói rồi mà các người không tin, thực sự có thể bổ thận tráng dương!”
“Các người nhìn mặt tôi xem, có chỗ nào giống người hơn năm mươi tuổi không?”
Tôi liếc nhìn Sầm Bội Trân một cái — chỗ nào cũng giống người năm mươi cả.
Sầm Bội Trân uống nước ti/ể/u ba ngày liền, lần nào cũng là tôi mang qua, sau khi uống xong tâm trạng rất tốt, cũng không bắt bẻ tôi nữa.
Nhưng tôi vẫn mừng quá sớm.
You cannot copy content of this page
Bình luận